Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 156: Phải có trách nhiệm quan tâm tới linh vật




Tiểu Tô rõ là sầu não, không biết dạo này vì sao, vườn trưởng không xuất hiện sớm thì thôi đi, Linh Hữu đã phát triển tới mức này, không có chuyện lớn gì thì vườn trưởng hoàn toàn có thể ngủ say. Cùng lắm là lúc bọn họ tìm tới vườn trưởng cần phải chú ý thời gian một chút.



Thế nhưng chim Lục Áp cũng điên rồi, Tiểu Tô thường xuyên không tìm được nó. Trước đó nó thường xuyên “nghỉ làm”, khi đó Tiểu Tô nghĩ cũng kệ thôi, đây là chim của vườn trưởng mà, nó ra ngoài chơi vườn trưởng không để ý là được.



Nhưng khi đó tốt xấu gì lúc cần xuất hiện nó vẫn có mặt, bây giờ còn bỏ bom giờ livestream. Nhiều lần Tiểu Tô trông thấy bóng Lục Áp, cầm điện thoại hì hục chạy theo nó, “Lục Áp! Lục Áp! Mau cầm điện thoại đi!”



Các cư dân mạng chết cười.



Bọn họ không biết tình huống hiện tại thế nào, muốn xem Lục Áp livestream đã đành, nhưng nhìn admin chạy theo nó bảo nó cầm điện thoại cũng rất buồn cười…



Tiểu Tô không thể làm gì hơn là đi tìm vườn trưởng báo cáo, lúc bấy giờ vườn trưởng mới nói, sau này lúc livestream đưa điện thoại tới chỗ anh đi, thế là bị Lục Áp bất mãn mổ một cái.



Tiểu Tô vừa đi, Lục Áp liền biến thành hình người.



Đoàn Giai Trạch nhắc nhở hắn: “Anh cũng không thể quá đáng quá phận như vậy được, bỏ cả livestream, bình thường suốt ngày nghỉ việc thì thôi đi, nhưng suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, các du khách phải làm sao bây giờ? Các đồng nghiệp sẽ nghĩ gì đây?”



Bộ dạng Lục Áp như mặc kệ những người khác, còn nhấc cằm lên, “Bản tôn đã ngủ chung một phòng với vườn trưởng, còn cần phải cân nhắc tới ý kiến của người khác à?”



Đoàn Giai Trạch: “……..”



Đoàn Giai Trạch: “…Anh như này là không được đâu đấy, bộ dạng kia của Hữu Tô đã bị thời đại vứt bỏ từ lâu rồi, như vậy rất dễ bị lật đổ.”



Thi thoảng nghỉ ngơi còn được, bây giờ vườn thú nhiều động vật rồi, nhiệm vụ của mọi người được giảm bớt, đều tương đối thoải mái. Thế nhưng bộ dạng này khác nào tự vẽ chuyện cho người ta đàm tiếu? Nếu muốn làm biếng thì phải ngủ với vườn trưởng?



Lục Áp không thể làm gì hơn là nhận lời sẽ bớt phóng túng đi một chút, ít nhất vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ livestream.



Đoàn Giai Trạch lấy Hữu Tô ở bên cạnh ra làm ví dụ, nhìn Hữu Tô người ta đi, mỗi lần livestream đều nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc rửa mặt, nghiêm túc ngủ…



Lục Áp: “…………”



Trông thấy vẻ mặt của Lục Áp, sợ Hữu Tô bị đổ tội, Đoàn Giai Trạch vội vã lảng sang chuyện khác: “Tiểu Cửu mới tới cũng làm việc không tồi, livestream ăn thịt, cũng có một vài khán giả hâm mộ chầu chực xem.”



Lục Áp cười gằn không nói gì.







Hình tượng cho linh vật kia, Đoàn Giai Trạch cân nhắc nửa buổi mà vẫn không thể nào chọn được. Trước giờ Đoàn Giai Trạch đều tự biết mình, anh cảm thấy chỉ mình thích thôi còn chưa đủ, còn phải đạt mục tiêu quần thể yêu thích, vẫn là đăng hình thu nhỏ lên mạng trưng cầu ý kiến, cuối cùng chọn ra hình tượng phim hoạt hình.



Hình tượng phim hoạt hình này lấy nguyên hình của Kỳ Tích, cũng lấy biệt danh của nó.



Sau này, nó sẽ xuất hiện ở những nơi có quan hệ với Linh Hữu. Ngoài ra, Đoàn Giai Trạch còn cho làm trang phục thú bông, đến khi đó có thể cho mấy người mặc vào, đi qua đi lại trong vườn thú, để mọi người ghi nhớ linh vật này, cũng tạo một vài thú vui.



Điều này khiến về sau mọi người vô cùng yêu thích, còn phong linh vật làm vườn trưởng danh dự, cuối cùng còn được vườn thú chính thức bổ nhiệm.



Lúc đặt đơn hàng, Đoàn Giai Trạch đột nhiên lóe ra ý tưởng, đưa ra một yêu cầu.



Mấy ngày sau, đợi trang phục được đưa tới, có nhân viên mặc thử một chút, “Bảo này, con chim cánh cụt này hơi mập một chút, hơn nữa không dễ hoạt động.”



Con chim cánh cụt này không có tay, chỉ có hai cái cánh, còn dẹt, so với nó thì cơ thể lại tròn vo, chân thì ngắn cũn, mập không thành vấn đề, trang phục thú bông đều mập, chủ yếu là trang phục này khó hoạt động hơn so với các trang phục bình thường. Tuy rằng trung gian trống không, nhưng gánh nặng trọng lượng lớn.



Nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu, nhân viên học theo bước đi ngốc nghếch của chim cánh cụt, thi thoảng còn vỗ cánh, trông càng có vẻ ngây thơ đáng yêu hơn.



Trong đó có một bộ đồ khá nhỏ được Đoàn Giai Trạch mang đi, sau khi trở về đưa ra, đắc ý nói với Lục Áp: “Anh ra đây xem cái gì đi.”



Lục Áp sợ hãi, “Em.. em muốn ta mặc cái này à?”



Đoàn Giai Trạch: “………….”



Lục Áp lộ ra vẻ mặt khuất nhục, “Bản tôn thà ở văn phòng kém hơn, cũng không mặc..”



Đoàn Giai Trạch không thể tin nói: “Anh không nhìn size nó trước à? Dù anh có muốn mặc thì có mặc nổi không?”



Lục Áp: “…….”



Đoàn Giai Trạch cầm trang phục thú bông lên, “Size S đấy, anh có biết nó có ý nghĩa gì không hả?”



Đúng vậy, những bộ quần áo thú bông này cũng chia ra làm size lớn size nhỏ, nhân viên có người cao có người thấp, nếu mặc đồ to thì không thể nhìn ra bên ngoài, dù sao cũng đặt làm, thì đặt thêm nhiều size.



Lúc bấy giờ Lục Áp mới biết không phải bắt mình mặc đồ này, ngượng ngùng bảo: “Thế cho ta xem làm gì?”



“Cho con trai anh mặc, cho anh xem cũng không được à?” Đoàn Giai Trạch hỏi ngược lại.



Lục Áp: “……..”



Đoàn Giai Trạch giơ bộ đồ lên, “Hôm đó đột nhiên em nảy ra ý tưởng, có thể cho Kỳ Tích mặc cái này, sau này con nó có thể “quang minh chính đại” ra ngoài, anh thấy sao?”



Lục Áp không ngờ còn có cách này, có thể tưởng tượng được Kỳ Tích sẽ vui đến nhường nào, “Hay lắm, ta đưa Kỳ Tích tới đây mặc thử.”



Đoàn Giai Trạch: “Vâng, nếu mặc có chỗ nào không vừa còn có thể sửa lại.”



Đó cũng là ngày Kỳ Tích vui nhất kể từ khi sinh ra tới giờ, tuy rằng vẫn chưa tu được pháp thuật, không thể trà trộn vào đám đông con người, nhưng không phải nay đã có cách dân gian rồi sao, mặc trang phục thú bông này vào, nó vẫn có thể tung tăng dưới mặt trời.



Lần trước Kỳ Tích chạy lon ton ở bên ngoài, còn lên cả hot search, bây giờ thì hay rồi, mặc bộ đồ này vào, muốn chạy ra sao thì chạy.



Kỳ Tích được Lục Áp mang tới, nhìn thấy bộ đồ, mới đầu nó còn chưa hiểu gì, mãi đến khi Đoàn Giai Trạch giúp nó mặc bộ đồ lên người, nó mới hưng phấn ngửa cổ kêu tô, “Éc éc éc –”



“Đừng kêu nữa!” Đoàn Giai Trạch nắm mỏ nó lại, “Để người ta nghe thấy lại tưởng ba đang xem phóng sự chim cánh cụt.”



Đôi mắt Kỳ Tích hưng phấn đảo vòng, gật đầu.



Đoàn Giai Trạch kéo khóa bộ trang phục lên, cái này do anh đặt làm, khác với những bộ trang phục thú bông bình thường khác, ngoài việc size được dựa theo kích cỡ của Kỳ Tích, cái mũ dễ đội hơn, còn có khóa kỹ phía dưới, không thể rơi mũ xuống, tránh bị bại lộ thân phận.



Điều này cũng nhờ Kỳ Tích cao tới tận 1m5, nếu nó như những con cánh cụt chỉ cao có 1 mét bình thường, Đoàn Giai Trạch cũng hết cách.



Khác với người khác khi mặc vào phần giữa sẽ trống không, Kỳ Tích mặc vào như quần áo dán sát cơ thể vậy



Sau khi mặc bộ đồ thú bông vào thì cao đến 1m6, cái đầu hoạt hình rất to, mà đầu Kỳ Tích lại hơi nhỏ một chút, có thể nhìn ra bên ngoài qua cái miệng nho nhỏ, còn có thể quay đầu ở bên trong.



“Có được không?” Đoàn Giai Trạch đi tới đi lui bên cạnh Kỳ Tích.



Kỳ Tích tỏ ý, tuy rằng tầm nhìn không rộng rãi như khi ở bên ngoài, thế nhưng cũng đủ rồi, cùng lắm thì quay đầu.



“Thế thì tốt rồi, sau này thi thoảng có thể ra ngoài hóng gió.” Đoàn Giai Trạch cảm thấy nhìn từ bên ngoài không có chút sơ hở nào, Kỳ Tích được Tam Túc Kim Ô nuôi lớn, còn rất thích ra ngoài, nhưng nó cùng lắm chỉ tới phòng của Đoàn Giai Trạch. Nếu không sợ nóng, muốn tranh thủ ra ngoài chơi cũng được.



….



Triệu Chiêu Lộ là một nhân viên của vườn thú Linh Hữu, làm việc ở thủy cung địa cực, chủ yếu cùng đồng nghiệp phụ trách giữ gìn trật tự các du khách, cùng với một vài việc lặt vặt.



Dạo gần đây cậu có thêm một công việc, công việc này có tiền thưởng, chỉ cần dành ra một khoảng thời gian, mặc đồ thú bông của linh vật Kỳ Tích biểu tượng vườn thú đi dạo trong khu triển lãm và xung quanh.



Trước khi chính thức nhận việc, Triệu Chiêu Lộ còn tham gia một khóa huấn luyện nhỏ, còn có mười mấy đồng nghiệp nữa tham gia huấn luyện cùng với Triệu Chiêu Lộ, dù sao vườn thú của họ lớn như vậy, không thể để một linh vật đi khắp nơi, cũng không có cố vấn chuyên môn, mà tự nguyện báo danh.



Nội dung chính của buổi huấn luyện là nên đóng vai linh vật này thế nào, không được tự ý lấy mũ trùm đầu xuống trước mặt các du khách, các tư thế chụp ảnh. Để lấy được phần tiền thưởng này đúng là cũng không dễ dàng gì.



Ngày hôm ấy, Triệu Chiêu Lộ mặc đồ thú bông lên, đầu tiên cậu đi dạo bên ngoài một vòng, sau đó nhanh chóng quay trở lại ngồi điều hòa.



Vừa đi ra, các du khách xếp hàng đợi kiểm phiếu bên ngoài liền phát ra tiếng reo hò, nhất là các em nhỏ. Sau một thời gian tuyên truyền, mọi người đều biết Linh Hữu có một linh vật.



Có người gọi Triệu Chiêu Lộ, “Kỳ Tích! Kỳ Tích ơi!”



Triệu Chiêu Lộ liền xoay hai vòng, chuẩn bị tư thế để chụp ảnh với các em nhỏ.



Thế nhưng ngay cả các trang phục gấu bông bình thường khác cũng dễ bị ngã, huống hồ là bộ đồ này, dù chân người bên trong có thể hoạt động linh hoạt, nhưng bởi quá ngắn, nên không cẩn thận bước đi không ổn, cũng sẽ khiến Triệu Chiêu Lộ ngã bổ nhào xuống đất.



Cậu đã quen với chuyện này, bình tĩnh bò dậy dưới tràng cười vang của các du khách. Đây cũng là một nét đặc trưng vốn có của cánh cụt mà? Nhìn cánh cụt hoàng đế là biết chúng đi đứng dễ bị ngã thế nào rồi.



Trong số bọn họ, không phải bộ đồ nào cũng có bảo vệ đầu gối phía trong trang phục, hơn nữa bên ngoài dày cộp, dễ ngã giống như chim cánh cụt vậy.



Chỉ bò dậy thôi cũng hơi vất vả, bởi vì chân ngắn, cánh cũng không tiện dùng.



Du khách xung quanh vẫn còn đang chụp ảnh, quay video, linh vật bị ngã sấp mặt, đúng là khiến họ cảm thấy thú vị hơn so với linh vật cứ cố gắng đứng vững.



Trên người chim cánh cụt còn có một cái túi nhỏ, sau khi Triệu Chiêu Lộ bò dậy, lại dùng đôi cánh vỗ vỗ người mình, chạy lạch bạch tới bên cạnh du khách, mở cái túi của mình ra, lắc lư người, ra hiệu cho họ móc tay vào.



Du khách đi tới mò tay vào, liền lấy được một cây kẹo mút, không ngờ còn có phúc lợi như vậy, mọi người rất vui.



Triệu Chiêu Lộ đưa một phần kẹo mút ra, sau đó đóng túi lại, xua tay với các du khách khác, rồi ôm túi, dùng ngôn ngữ tứ chi để biểu thị “Tôi hết rồi”.



Đây chỉ là mấy que kẹo mút không đáng bao nhiêu mà thôi, thế nhưng du khách vẫn rất vui lòng, tâm tình thoáng cái tốt hơn nhiều. Mọi người không có được thì tiếc nuối, nhưng cũng không đến mức phải tức giận, chỉ tiếc nuối lui về.



Cứ như vậy một lúc, Triệu Chiêu Lộ cảm thấy rất nóng, đúng là ở khu triển lãm mát mẻ thoải mái hơn, cậu vội vã trở về, còn vẫy tay với mọi người, ra hiệu rằng mình ở bên trong đợi mọi người, mau vào đi.



Đi được nửa đường, qua cái mỏ há ra Triệu Chiêu Lộ trông thấy bên ngoài có một thú bông Kỳ Tích đang ngồi ở bồn hoa.



Tầm nhìn của cậu hẹp, ban nãy cố gắng tương tác với các du khách, nên không phát hiện ra lại có một Kỳ Tích đi tới. Theo lý mà nói, mọi người đều có phạm vi hoạt động của mình, thế nhưng đây cũng không phải quy định cứng nhắc, nếu bạn muốn chạy tới cửa nhảy nhót cũng không ai cản được bạn.



Thế nhưng người đồng nghiệp này ngồi ở đó, khiến Triệu Chiêu Lộ cảm thấy hơi kỳ quái, bèn xoay người đổi hướng, đi tới.



Cũng có một vài du khách bấy giờ mới phát hiện đằng kia có một con Kỳ Tích, mọi người ngạc nhiên nhìn cậu qua đó.



Triệu Chiêu Lộ đi tới trước mặt con Kỳ Tích này, chọc vào nó một cái, nhỏ giọng hỏi: “Người anh em, sao vậy, không sao chứ?”



Cậu cũng không biết đây là ai, Linh Hữu nhiều nhân viên như vậy, còn có người ở chỗ khách sạn, có nhiều người cậu còn chẳng thấy quen mắt. Lúc đó huấn luyện với nhau cũng không quen biết gì, thế nhưng, đều là đồng nghiệp với nhau, dù có không quen, cậu tới đây quan tâm một chút cũng được mà.



Đồng nghiệp đang ngồi ngước đầu lên nhìn, không lên tiếng.




“Không bị thương đấy chứ? Hay là nóng quá? Hay là cậu tới khu triển lãm của chúng tôi đứng dưới điều hòa đi.” Triệu Chiêu Lộ thấy tâm tình người này có vẻ không tốt, bèn hỏi thăm.



Đồng nghiệp gật gật đầu, đứng dậy, dường như là nhận lời rồi.



“Qua đây đi.” Triệu Chiêu Lộ dẫn người này đi.



Tới gần du khách Triệu Chiêu Lộ không nói lời nào, thế nhưng cậu nhìn người đồng nghiệp này, cảm thấy động tác của đối phương không đạt chuẩn. Có hai con chim cánh cụt xuất hiện, có em nhỏ thấy chiều cao của họ khác nhau, nói đây là chim cánh cụt cha và chim cánh cụt con.



Trên đường, lúc Triệu Chiêu Lộ lên bậc thang lại ngã một cái, thu hút một tràng cười vang. Thực ra lần này cậu cố tình, nói là ngã, thực ra chỉ là ngồi một chút rồi bò lên cầu thang. Không phải các du khách thích xem kiểu này hay sao.



Mà người đồng nghiệp này lại hết sức thật thà xoay vòng nhìn quanh tại chỗ, tiếp tục đi vào trong, không ngã cái nào.



Sau khi đi vào, Triệu Chiêu Lộ đưa đồng nghiệp tới dưới miệng điều hòa, “Như vậy đủ gió chưa? Hay là chúng ta tới phòng làm việc?”



Đối phương lắc đầu, ra hiệu không cần.



Triệu Chiêu Lộ vui vẻ, “Sao cậu vẫn không nói lời nào thế? Người anh em.. hay là cậu là con gái nhỉ, nhìn chiều cao của cậu này. Sao cậu chuyên nghiệp thế, không ai nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu mà.”



Đối phương vẫn không để ý tới cậu ta, còn đưa tay gảy cây cỏ trang trí trên tường. Đương nhiên, thoạt nhìn là cô ấy đang dùng cái cánh.



“Khụ khụ.” Triệu Chiêu Lộ có thể khẳng định đây là một đồng nghiệp nữ ngại ngùng, nhớ lại hình như các đồng nghiệp nữ ít ỏi trong buổi huấn luyện đều rất xinh xắn, bèn nói, “Thực ra tôi cảm thấy động tác của cô không đạt chuẩn đâu đấy.”



Chim cánh cụt mập mạp lập tức quay đầu nhìn lại.



Tuy rằng qua cái mỏ đen ngòm há ra không thấy gì cả, nhưng Triệu Chiêu Lộ vẫn cảm thấy đối phương đang nhìn mình chòng chọc, cậu ta vung cánh nói: “Tôi nói vậy cô không giận chứ? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, nếu sau này để lãnh đạo nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Không phải lúc huấn luyện đã dạy rồi hay sao, phải cẩn thận quan sát động tác của cánh cụt hoàng đế, cơ thể lắc lư, bước chân lộn xộn, lúc đi lại thì người hơi chúi về phía trước…”



Chim cánh cụt mập mạp: “………”



Triệu Chiêu Lộ say sưa nói, cái cánh như dựng thẳng lên, “Cô cẩn thận quá, cứ như sợ bị ngã xuống vậy. Tôi bảo này, không cần phải sợ đâu, chim cánh cụt ngã như cơm bữa ấy mà, ngã sấp mặt chính là tiêu chí của Kỳ Tích. Cô có nhận trang phục có bảo vệ đầu gối không? Có lúc tôi còn cố ý ngã cơ, bí quyết là cô co người lại một chút, cô nhún đầu gối bên trong không ai nhìn thấy đâu, sau đó ngã ra..”



Triệu Chiêu Lộ truyền thụ kinh nghiệm của mình ra, cổ vũ đồng nghiệp phải gan dạ một chút, đừng cứ sợ hãi không dám cử động, sợ ngã sấp mặt.



Nói đoạn có mấy em nhỏ ở đằng xa thấy họ thì chạy tới, Triệu Chiêu Lộ liền im lặng.



Các em nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chiêu Lô: “Chim cánh cụt cha ơi, bọn cháu có thể ôm con của chú không?”



Triệu Chiêu Lộ: “………”



Tức ghê á, không nói được.



Triệu Chiêu Lộ xua tay, cô ấy, không phải con trai chú, chú không phải cha cô ấy, bọn chú đều là Kỳ Tích, một Kỳ Tích cỡ lớn, một Kỳ Tích cỡ bé.



Các bạn nhỏ mê man nhìn nhau, “Chú đang nói gì vậy?”



Triệu Chiêu Lộ kích động một phen, bọn họ nhìn không hiểu gì cả, Triệu Chiêu Lộ đành cúi đầu ủ rũ chỉ vào người đồng nghiệp, bảo rằng mọi người lên đi.



Cái này thì tụi nhỏ hiểu được, chúng cười toe toét chạy về phía con thú bông kia. Tuy rằng con chim cánh cụt này lùn hơn Triệu Chiêu Lộ một chút, nhưng với trẻ con vẫn rất cao, chúng yên lòng bổ nhào về phía con thú bông.



Chim cánh cụt mập mạp vung cánh lên, hoảng sợ lui hai bước, sau đó chân bị đụng, nhoáng cái ngã nhào xuống đất.



“Uầy!!” Các em nhỏ lại càng hưng phấn hơn, nhào lên trên người chim cánh cụt, cứ như muốn cưỡi lên.




Triệu Chiêu Lộ trợn mắt ngoác miệng ra nhìn, lúc nãy ngã thảm quá, cậu nhìn mà cũng căng thẳng, dù ở mông có lớp trang phục bên ngoài của thú bông lót, nhưng liệu có đủ không?



Triệu Chiêu Lộ vội đi tới cứu cô, cậu không dám làm gì với các em nhỏ, cũng không thể nói chuyện, chỉ dùng cái cánh dẹt vỗ nhẹ lên người tụi trẻ, vung tay ra hiệu cho chúng lui xuống.



Các em nhỏ đang mải chơi sao còn quan tâm tới cậu ta, ôm con thú bông kêu uầy uầy. Chim cánh cụt mập mạp nằm tại chỗ, bộ dạng không thể yêu thương cái cuộc đời này.



Chỉ chốc lát sau thu hút các nhân viên và du khách tới, các du khách thấy có một con thú bông bị tụi trẻ đè ngã, đồng nghiệp bên cạnh thì luống cuống tay chân, cười ha hả, trông rất buồn cười.



Nhân viên lại xông lên bế các em nhỏ ra, vã mồ hôi nói: “Em ơi, đừng bắt nạt linh vật.”



Các nhân viên và Triệu Chiêu Lộ cùng đỡ đồng nghiệp của mình lên, đương nhiên, Triệu Chiêu Lộ chỉ có thể dùng cánh để đỡ lấy, cậu nhỏ giọng hỏi: “Cô không sao chứ? Mông có đau không?”



Đồng nghiệp đáng thương vẫn không lên tiếng, nhưng Triệu Chiêu Lộ cũng nhận ra được mình thất lễ, sao có thể hỏi thăm “mông” của con gái người ta chứ.



Tuy rằng cách một lớp trang phục thú bông, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được người bên trong đang sợ hãi, chim cánh cụt mập mạp nhìn những đứa bé kia, không kêu đau, liền chạy ra ngoài.



Triệu Chiêu Lộ đuổi theo mấy bước, nhưng lúc này đối phương lại chạy nhanh hơn, nhanh hơn cậu ta rất nhiều, lúc đi tới cửa còn ngã chổng vó một cái, sau đó lại nhanh nhẹn bò dậy, tiếp tục chạy ra ngoài, có thể nói là chạy trối chết.



Triệu Chiêu Lộ: “…………”



Cậu rầu muốn chết đi được, còn chưa đến gần mà.



Thế nhưng chẳng mấy chốc lại cảm thấy cô gái này đúng là rất đáng yêu. Nghĩ như vậy rồi, Triệu Chiêu Lộ lại càng tiếc nuối vì không thể bắt chuyện được với cô ấy.



..



Những video và hình ảnh liên quan tới việc linh vật của Linh Hữu bị các em nhỏ tấn công đẩy ngã được dân tình đứng xem đăng lên mạng, sau đó tag cả vườn thú Linh Hữu vào.



Admin chia sẻ: Mọi người phải có trách nhiệm yêu thương quan tâm tới linh vật…..



Bình luận:



Xem đến đoạn cuối video mà chết cười, làm bé Kỳ Tích sợ đến són ra quần, còn ngã một cái.



Lúc bị tụi nhỏ chà đạp, Kỳ Tích đứng bên cạnh cuống cả lên, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được, không cứu nổi hahahahaha…



Hahahahaha mới đầu vẫn còn cố gắng kháng cự, sau đó thì nằm bẹp luôn.



Trang phục thú bông này rất mập, rất thực tế, có lẽ bên trong cũng không tiện cử động.



Thế thì không được rồi, nhỡ sau này đánh nhau với linh vật của vườn thú khác chẳng phải thua rồi sao?



Sao chế lại nghĩ tới đánh nhau chứ 233333



Đúng là bất tiện, không cẩn thận còn bị ngã sấp mặt, đến tụi trẻ con cũng không chạy thoát được, thảm thật!



Xem video, tui chợt có một suy nghĩ lớn mật…







“Ây dà ây dà, đây là ngỗng yêu nhà mình đây mà, sao mà ngốc thế không biết.” Đoàn Giai Trạch nhìn người trong video, tuy rằng có rất nhiều người mặc trang phục chim cánh cụt, nhưng không nhiều người thấp, hơn nữa tư thế chạy bộ này, anh có thể xác nhận đây Kỳ Tích, nếu không thì uổng công làm cha rồi.



Cũng chỉ có Đoàn Giai Trạch nhận ra, những người khác đều thảo luận không biết đây là ai.



Người duy nhất từng tiếp xúc với Kỳ Tích này là Triệu Chiêu Lộ, nhưng cậu cũng không nghe thấy đối phương nói chuyện, cậu còn muốn hỏi thăm xem đó là ai, kết quả có lẽ bởi vì quá mất mặt, bị đông đảo mọi người biết được, nên không ai chịu thừa nhận.



Có người cho rằng, trong giờ làm việc chạy tới khu triển lãm khác, nói không chừng không phải thành viên trong số họ, dù sao thì có rất nhiều trang phục này, mỗi người còn dư một bộ để dùng.



Điều này cũng rất có lý, phạm vi khoanh vùng lại càng rộng hơn, nhưng mọi người ngờ vực lẫn nhau một hồi, vẫn không truy ra được ai là linh vật xui xẻo kia.



….



Triệu Chiêu Lộ vẫn âm thầm quan sát xem ai là con chim cánh cụt ngày hôm ấy, hôm nay cậu cùng một đồng nghiệp nữ tên Vưu Băng ra ngoài cổng chào đón du khách, thuận tiện cho nhân viên tuyên truyền chụp ảnh. Cậu cảm thấy rất có khả năng là Vưu Băng.



Đầu tiên là chiều cao xêm xêm, thứ hai là Vưu Băng cũng không thích nói chuyện, cậu còn nghe nói hình như Vưu Băng đã có người yêu, như vậy thì càng lý giải được vì sao cô ấy không muốn nhiều lời với Triệu Chiêu Lộ.



Triệu Chiêu Lộ cảm thấy rất tiếc, nhưng cũng hết cách rồi, người ta là hoa có chủ rồi.



Lúc trở về, hai con chim cánh cụt lặng lẽ đi trên đường, Vưu Băng không thích nói chuyện, Triệu Chiêu Lộ cũng không tiện tới gần.



Đi được nửa đường, ở lối rẽ bên cạnh lại có một Kỳ Tích đi ra, trông thấy có đội ngũ thì ngẩn ra, sau đó lặng lẽ đi tới, gia nhập cùng bọn họ.



Triệu Chiêu Lộ: “…………”



Triệu Chiêu Lộ nhìn chiều cao này, cảm thấy đây cũng là cô gái, bèn hỏi thăm cô một câu, “Về rồi à.”



Tuy rằng cậu không biết người này đi đâu, có chuyện gì, chỉ tiện thể hỏi thăm nhau, nếu không thì lúng túng quá, cậu với Vưu Băng đã đủ lúng túng rồi, Triệu Chiêu Lộ ghét nhất là bầu không khí ngột ngạt.



Triệu Chiêu Lộ quay đầu nhìn cô, cảm thấy động tác này rất quen thuộc, lúc bấy giờ họ đã tới chỗ làm việc của Vưu Băng, Vưu Băng vẫn còn chưa động đậy, người đồng nghiệp kia mới đi được mấy bước.



Triệu Chiêu Lộ cảm thấy tò mò, chẳng lẽ cô ấy cũng làm việc ở đây? Cậu còn chưa kịp nói gì, bên trong có một người đàn ông chạy ra, lôi kéo một con chim cánh cụt đi, miệng còn kích động gọi: “Vưu Băng à! Em đừng trốn anh nữa!!”



Chim cánh cụt kia bị anh ta kéo chân lê xuống đất, anh ta ỷ vào mình cao, lại đang phấn khởi, nên càng ôm rịt lấy đối phương đi nhanh. Một người đàn ông ôm một con chim cánh cụt mập mạp chạy về phía trước, tình cảnh vô cùng quỷ dị.



—— Quan trọng là anh ta ôm sai người rồi!



Triệu Chiêu Lộ & Vưu Băng: “………”



Triệu Chiêu Lộ mặc trang phục thú bông không chạy nổi, khẽ chửi thề “Đạ mấu”, nói với Vưu Băng ở bên cạnh: “Đó là.. bạn cô à?”



Thấy đối phương kéo sai người Vưu Băng cũng cạn lời, cô gật đầu nói: “Đấy là người yêu cũ của tôi, anh đi theo, tôi đi gọi người, anh ta từng luyện quyền anh, rất nguy hiểm.”



Nói rồi Vưu Băng chạy từng bước chim cánh cụt nhỏ vào trong khu triển lãm.



Triệu Chiêu Lộ: “………”



Cậu cũng không để ý xem có quy định gì không, thấy người ta sắp chạy mất dấu, xung quanh cũng không nhiều du khách, bèn vội vã cởi trang phục đuổi theo. Hiện tại Triệu Chiêu Lộ có dự cảm cô ấy chính là bé cánh cụt hôm nọ mình gặp.



Đúng vậy, cô ấy không phải Vưu Băng, tư thế kia càng nhìn càng quen thuộc, trong lúc cuống lên cậu mới nhớ ra.



Một cô gái yếu đuối như vậy, bị tụi nhỏ đẩy một cái cũng ngã lăn, thế mà lại bị một gã trai cao lớn kéo đi! Triệu Chiêu Lộ cảm thấy mình nhất định phải ngăn cản đúng lúc, tránh để xảy ra chuyện bất trắc!!