Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 4: Phần thưởng đầu tiên




Những biển hiệu nhỏ mà nhà xưởng đưa tới vẫn còn chưa được treo lên, để tiết kiệm chi phí, khi đó Đoàn Giai Trạch chỉ trả tiền lắp đặt biển hiệu lớn. Nhà xưởng khuyến mãi anh một túi đinh, anh mang theo đống biển hiệu còn lại, tự mình đi đóng xung quanh.



Những chỗ có chữ “Vườn bách thú Hải Giác” đều được đổi thành biển mới.



Có mấy chỗ biển hiệu được treo trên cao, Đoàn Giai Trạch phải bắc thang chữ A, leo lên leo xuống, cũng tốn khá nhiều sức lực, sau khi làm xong cả người mệt rã rời.



Đoàn Giai Trạch mở app “Công trình hy vọng Lăng Tiêu” ra, vừa nhìn xuống, quả nhiên nhiệm vụ đầu tiên của anh đã được tích dấu “Đã hoàn thành”, bên cạnh còn có một chiếc túi lấp lánh lóe sáng.



Đoàn Giai Trạch mở chiếc túi ra, lập tức trên màn hình hiển thị:



Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ đã có thể lĩnh thưởng rồi! Bạn có muốn nhận thưởng luôn không?



Ở phía dưới là mục chọn có nhận thưởng luôn hay không, ngoài ra còn có một bảng chi tiết phần thưởng, mở ra sẽ được giải thích cặn kẽ về phần thưởng.



Trên đó cũng viết rõ thực đơn ăn, mỗi ngày động vật trong vườn bách thú ăn những gì, còn ghi chú rõ những động vật bị bệnh hoặc khi mang thai sẽ được hưởng đãi ngộ khác nhau ra sao, ví dụ như mỗi ngày sư tử lại ăn một loại thịt khác biệt, chủ yếu là thịt heo hoặc thịt bò, thi thoảng cũng có thịt gà thịt vịt.



Những thức ăn này, sẽ được phát tự động trong kho vào mỗi buổi sáng, trong đó còn có mục điền vị trí của nhà kho nhận thực phẩm.



Thực ra đây cũng là một bài học cho anh, bởi vì hệ thống đã tính toán thực đơn ăn tốt nhất để nuôi dưỡng động vật, sau này dù không có phần thưởng, biết được nguyên liệu và lượng thức ăn rồi, Đoàn Giai Trạch vẫn có thể rập khuôn làm theo, đây đúng là những kiến thức mà một chủ vườn bách thú như anh cần phải biết.



Đoàn Giai Trạch điền địa chỉ nhà kho, sau đó chọn nhận phần thưởng, phía dưới có một bảng liệt kê, đánh số tương ứng với số lượng động vật.



Đoàn Giai Trạch chạy tới nhà kho xem, bên trong đột nhiên xuất hiện rất nhiều chiếc thùng, được đánh số thứ tự cẩn thận, nào là sư tử số 1, chim công số 1, số 2, bên trong đựng đầy ắp lương thực. Anh so sánh với bảng biểu, số đánh trên đó dựa theo bảng này, tương ứng với từng con vật trong vườn bách thú.



Quan trọng là, Đoàn Giai Trạch còn thấy cả thùng thức ăn của Lục Áp! Trên đó viết rõ ‘Tam túc kim ô’ số 1!



— Đoàn Giai Trạch muốn rống lên, còn lấy đâu ra số hai nữa!!!



Mà Tam Túc Kim Ô thì ăn cái gì nhỉ?



Theo như thực đơn của app, hôm nay Lục Áp được ăn thịt bò và cải trắng!



Nhân viên phụ trách cho động vật ăn vẫn còn chưa tới, Đoàn Giai Trạch liền ôm thùng của Lục Áp đi ra ngoài.



Lúc này Lục Áp đang đứng đợi ở bên ngoài, liếc thấy chiếc thùng trong tay Đoàn Giai Trạch, cùng với hàng chữ “Tam Túc Kim Ô số 1” trên mặt thùng, ngay lập tức hắn xù lông lên như con mèo bị dẫm phải đuôi: “Nực cười, ngươi nghĩ bản tôn sẽ ăn cái thứ này sao!!”



“Anh không ăn à?!” Đoàn Giai Trạch thấy vậy thì hí hửng, anh thấy chất lượng thịt bò có vẻ rất xịn. Mấy bữa nay anh toàn mua cơm bình dân ở tiệm cơm bên công viên Hải Giác, vị chẳng ngon tẹo nào, lại còn đắt nữa chứ.



Lục Áp không nói gì, Đoàn Giai Trạch quyết định tự nấu cho mình ăn, phòng bếp ở đây có đầy đủ đồ dùng và gia vị. Hồi Đoàn Giai Trạch còn đi học, thường xuyên cùng bạn bè trong phòng ký túc tự nấu ăn, anh đây cũng được coi như đầu bếp của cả phòng.





Lục Áp hết sức tức giận, cứ như bị sỉ nhục gì ghê gớm lắm, “Không ăn!!!”



Đoàn Giai Trạch: “Anh không ăn sẽ không bị đói chứ?”



Lục Áp kiêu ngạo nói: “Ta ích cốc từ lâu rồi.”



(Ích cốc: Không ăn thức ăn, chỉ uống nước, là một hình thức dưỡng sinh của các đạo sĩ tu thân thời cổ xưa.)



Thế là có thể chiếm món hời này luôn à? Nghe thấy hắn nói không cần ăn gì, Đoàn Giai Trạch liền hí hửng ôm cái thùng đi vào phòng bếp, thái thịt bò thành miếng, cắt nhỏ cải trắng thành sợi, sau đó cùng xào lên.



Cũng không biết thịt bò và cải trắng này được sản xuất từ đâu, Đoàn Giai Trạch chỉ xào qua loa thôi, ấy thế mà thơm đáo để. Ở chỗ anh không có cơm, nên định bụng qua hàng cơm ở bên công viên Hải Giác lấy một bát, anh tìm bát trên giá, chảy nước miếng chạy đi.



Năm phút sau, Đoàn Giai Trạch ôm bát cơm đầy trở về, đứng ngoài phòng bếp thôi mà cũng có thể ngửi thấy mùi thịt bò thơm phức, chỉ muốn ăn ngay và luôn.



Vừa đặt chân vào phòng bếp, Đoàn Giai Trạch đã thấy Lục Áp đang bốc miếng thịt bò trong chảo bỏ vào miệng.



Lục Áp: “……….”



Đoàn Giai Trạch: “………………”



Lục Áp: “……………..”



Đoàn Giai Trạch đen mặt nhìn Lục Áp: Đã nói không thèm ăn cái này rồi cơ mà? Đã nói đây là một sự sỉ nhục cơ mà? Đã nói ích cốc rồi cơ mà??!



Anh nhìn thức ăn trên chảo, không kiềm chế được nói: “… Sao còn có mỗi một nửa.”



Anh mới đi ra ngoài có năm phút thôi mà!!!



Mặt Lục Áp đỏ hây hây rõ là khả nghi, bộ dạng như thẹn quá hóa giận: “Đây vốn là đồ của ta mà! Nhà ngươi ham hố cả thức ăn cho gia súc sao?”



Đoàn Giai Trạch: = =||



Đoàn Giai Trạch: “Không, tôi chỉ muốn hỏi anh.. có muốn ăn cơm không..”



Đôi mắt phượng của Lục Áp trợn trừng lên: “….Muốn.”



………




Đạo quân Lục Áp khí thế bức người, đẹp trai khôn kể ở trong phòng bếp bưng bát cơm thịt bò xào cải trắng thơm ngào ngạt, ăn đến là hăng say, hình ảnh quá sống động kích thích, khiến Đoàn Giai Trạch nhìn mà đần cả người.



Quan trọng hơn là, hình như Lục Áp không định chừa chút nào cho anh…



Bụng Đoàn Giai Trạch bắt đầu kêu rột rột, Lục Áp lại vờ như không nghe thấy.



Đoàn Giai Trạch mặt dày kêu tên Lục Áp, miệng ngọt sớt, “Đạo quân, có thể cho tôi nếm thử chút thịt bò không?”



“Không thể.” Lục Áp ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, “Đây là khẩu phần ăn một ngày của ta, chia cho ngươi rồi, ta ăn sao đủ no.”



Với cảnh giới tu luyện của hắn, đã ích cốc từ lâu. Nhưng lâu lắm rồi mới thấy người nấu nướng, thành thử có vẻ hấp dẫn lạ thường.



Hắn nói vậy khiến Đoàn Giai Trạch tức giận: Sao cái tên này ki bo kẹt sỉ thế không biết? Có phải tu vi của Tam Túc Kim Ô tỉ lệ nghịch với độ hào phóng không, tu vi càng cao lại càng kẹt sỉ?



Đoàn Giai Trạch tức giận nói: “Được, thế mai ngài tự đi mà nấu ăn.” Nhìn cái bộ dạng của con quạ này, đừng nói là nấu cơm, biết trộn thức ăn gia súc thôi đã là tốt lắm rồi.



Lục Áp giận dữ nói: “Nhà ngươi dám uy hiếp bản tôn!!”



Đúng là khí thế bức người thật chứ chẳng đùa, Lục Áp cất tiếng, bên cạnh lập tức xuất hiện những đốm lửa bốc hơi phừng phừng, khiến cả phòng bếp thoáng cái nóng hầm hập lên, ngay cả không khí cũng trở nên méo mó, trông hết sức dọa người.



Rốt cuộc là ai uy hiếp ai đây?



Đoàn Giai Trạch chửi thầm trong lòng, có thân phận chủ vườn bách thú bảo vệ, không sợ khí thế của Lục Áp một chút nào, “Tôi không dám, tôi ăn còn chẳng no thì lấy đâu ra sức để đe dọa.”



Lục Áp tức giận lườm nguýt Đoàn Giai Trạch, vẻ mặt giận dỗi không vui, nhưng ngọn lửa kia đã dần dần tắt.




Đoàn Giai Trạch thấy hắn dao động, liền vui vẻ đi rửa sạch thìa, sau đó xúc một miếng thịt bò trong đĩa của Lục Áp.



Tuy Lục Áp lạnh lùng nhìn chòng chọc bàn tay của Đoàn Giai Trạch, nhưng cũng không ngăn cản.



Đoàn Giai Trạch bị vị thịt bò thơm ngát làm cho kinh ngạc, anh không nghĩ tài nấu nướng của mình kinh thiên động địa tới cỡ nào, anh chỉ làm thường thường thôi, nhưng mùi vị này, miếng thịt đẫm vị, độ dai mềm vừa phải, ngay cả cải trắng cũng ngọt hơn hẳn ngày thường, so với mấy hộp cơm bình dân anh ăn mấy bữa nay, đúng là một trời một vực, Đoàn Giai Trạch ăn mà rưng rưng nước mắt.



Đoàn Giai Trạch: “Sao ngon thế không biết.. Thịt bò cải trắng này mua ở đâu vậy, có thể đặt hàng trên mạng không?”



Nếu không quá đắt, anh cũng muốn tự thưởng mình một bữa.



Lục Áp hả hê nói: “Không mua được đâu, đây có phải đồ dưới nhân gian đâu.”




Nhân gian đã bị cho ra rìa từ lâu, linh khí dần loãng đi, tới giờ phút này, ít đến đáng thương.



Mà nguyên liệu nấu ăn này, đều được sản xuất ở trên tiên giới dồi dào linh khí, tuy rằng không phải loại đặc biệt gì cho cam, nhưng được nuôi trồng trong hoàn cảnh như vậy, hiển nhiên ngon hơn dưới nhân gian biết bao nhiêu lần.



Đoàn Giai Trạch nghe mà tiếc hùi hụi, bạn nói xem xem? Đường đường là chủ vườn bách thú, mà đãi ngộ còn không bằng động vật.



Lục Áp nhìn Đoàn Giai Trạch đăm đăm, nhắc nhở anh: “Ngươi ăn hơi nhiều rồi đấy.”



Đoàn Giai Trạch lại ăn thêm miếng nữa, mới lưu luyến buông thìa xuống.



...



Sau khi Đoàn Giai Trạch biết nguyên liệu quý báu như vậy, lại càng thêm tiếc nuối, dù sao thì anh cũng không có để ăn mà. Cũng bởi vậy mà lại càng thêm quý trọng, lúc mấy thôn dân làm thuê tới, bê từng thùng từng thùng thức ăn ra, anh nhìn chòng chọc không rời dù chỉ một giây ngắn ngủi.



Nhưng mấy nhân viên làm thuê lại chẳng hiểu mô tê gì, dù sao nhìn bằng mắt thường cũng không phân biệt được thịt xịn tới mức nào, nói không chừng còn không bằng thịt ở nhà họ nữa.



Nhưng khi các con vật ăn, điều này lại được thể hiện rất rõ ràng.



Con sư tử đã ăn no nhiều ngày qua, tỏ vẻ hết sức hứng thú nhiệt tình với thức ăn mới —— có lẽ con nào cũng tỏ vẻ như vậy, chỉ là con mèo cỡ lớn này thể hiện rõ ràng nhất.



Đoàn Giai Trạch giám sát thôn dân ôm thùng thịt đi, còn cách xa 50m, ấy thế mà con sư tử đã bò lổm ngổm dậy, lao về phía bên lan can, nhìn chòng chọc về phía thùng thịt, có thể nói là thèm nhỏ dãi.



Đợi đến khi họ tới gần, con sư tử tì đầu lên lan can, người nọ vừa cử động, con sư tử cũng rục rịch theo.



Thôn dân kia không hiểu rõ, liền cầm cái kìm dài gắp thịt bỏ qua song chắn, cũng không quét dọn gì, cũng bởi vậy mà trước đây bên trong các chuồng rất bẩn. Giờ Đoàn Giai Trạch yêu cầu dọn dẹp, tuy đã khá hơn rồi, nhưng cách cho ăn vẫn không thay đổi.



Đợi đến khi người nọ bỏ miếng thịt bò vào, con sư tử gần như bổ nhào tới rồi vùi đầu xuống ngấu nghiến ăn, so với bữa đầu tiên được ăn no sau nhiều ngày bị bỏ đói còn say sưa hơn, thậm chí từ cổ họng nó còn phát ra tiếng “gru gru” đầy thỏa mãn, khiến Đoàn Giai Trạch nhìn mà lo không biết liệu nó có bị nghẹn hay không.



Thôn dân kia cũng “Úi” một tiếng, “Bữa nay đói tới vậy cơ à.”



Các con vật khác trong vườn thú cũng như vậy, khiến mấy thôn dân nhìn xong đều ngầm hiểu, hẳn là ông chủ mới nâng cao chất lượng thức ăn, chẳng trách đề phòng bọn họ như vậy. Lúc trước họ thường cắt xén chi phí mua đồ ăn, không thì cũng đóng gói mang về.



Đoàn Giai Trạch nhìn chòng chọc mấy thôn dân đi đưa thức ăn cho động vật, mãi đến khi họ chuyển sang quét dọn, mới quay về chuồng sư tử lúc ban nãy. Đúng lúc này con sư tử ăn xong đang liếm tay, không muốn bỏ qua dù là một chút cặn.



Đoàn Giai Trạch hoàn toàn hiểu được hành động này, bởi vì thịt rất rất ngon mà.



Hơn nữa, anh cứ có cảm giác như, sau khi con sư tử ăn thịt xong, trông phấn chấn hẳn lên, thậm chí mặt mày phơ lớ như đang tỏa sáng. Cũng không biết là như vậy thật, hay là tại anh đã biết lai lịch siêu phàm của chỗ thịt kia, nên sinh ra ảnh hưởng tâm lý.