Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 58: Ngày thường nhàn nhã




Nhóm Lục Áp đã tới rất lâu rồi, thế nhưng về cơ bản không tổ chức hoạt động giải trí gì, cùng lắm chỉ ở trong vườn bách thú chơi mạt chược, xem phim truyền hình.



Thế nhưng bây giờ Chu Phong tới, anh ta ôm tâm lý nghỉ mát xuống hạ giới, gần đây vẫn giúp Đoàn Giai Trạch xây nhà. Đoàn Giai Trạch thấy anh vất vả như vậy, cũng ngại ngùng.



Hơn nữa bản thân Đoàn Giai Trạch cũng cảm thấy dạo gần đây mình hơi mệt, cũng không có kỳ nghỉ gì, anh thấy nhà hàng đã đi vào ổn định, công việc ở thủy cung cũng chưa đến lúc bận bịu, nên mời mọi người cùng ra ngoài chơi, thi thoảng thả lỏng thoải mái cũng được.



Bởi ban ngày vẫn phải đi làm, chỉ buổi tối mới có thể ra ngoài, nên Đoàn Giai Trạch cố ý dẫn theo các vị được phái tới đi chơi, đến cả Hồ Đại Vi cũng không dẫn đi, tránh để bị lộ.



Đoàn Giai Trạch còn phát cho mỗi người mấy trăm đồng, nói: “Nếu mọi người thích cái gì, thì đừng lấy lá cây biến thành tiền, tiền kiếm được không dễ, nếu chỗ này không đủ thì tới tìm em quét QR.”



Mọi người đều khinh bỉ nhìn Đoàn Giai Trạch: “Biến lá cây? Cậu xem quá nhiều phim truyền hình rồi à.”



Đoàn Giai Trạch: “………..Không phải chứ? Thế mọi người lấy cái gì mà biến?”



“Chúng tôi không lấy đồ vật ra biến hình, mà dù có phải biến hình, thì cậu yên tâm, so với đồ thật còn thật hơn, hơn nữa mãi mãi không biến lại về dạng lá cây.”



Hữu Tô nói xong, còn kéo tay Đoàn Giai Trạch, giận dỗi nói: “Tôi nghe nói ở đây có rất nhiều tên buôn người, vườn trưởng à, chúng ta nắm tay đi, nhỡ có người ra tay với tôi thì sao?”



Mọi người: “…………..”



Dáng vẻ Tinh Vệ ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, đã quá phạm trù nhi đồng, nhưng Hữu Tô thoạt trông vẫn là một loli xinh xắn.



Bởi vậy nên tuy câu nói này của Hữu Tô không có vấn đề gì về mặt ngoại hình, nhưng vừa nghĩ loli này là cửu vĩ hồ, hơn nữa từng lật đổ triều Thương, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ làm con người ta đen mặt.



— Người phải sợ hãi, phải là bọn buôn người mới đúng!



Đoàn Giai Trạch bị bàn tay mềm mại của Hữu Tô kéo lấy, thấy cô tin tưởng mình như vậy, không khỏi ngượng ngùng nói: “Không phải, chị à, chị kéo em như vậy cũng vô dụng thôi, chị nắm tay Tiểu Hùng hay đạo quân thì còn có khả năng uy hiếp hơn.”



Hùng Tư Khiêm nở nụ cười đần độn với Hữu Tô.



Lục Áp thì lườm một cái.



.. Hai người này, Hữu Tô không muốn nắm tay một chút nào.



Đoàn Giai Trạch cũng hết cách với mấy vị tổ tông này rồi, anh nắm tay cô nói: “Được rồi, giờ chúng ta bắt xe bus…”



Cả vườn bách thú to như vậy mà đến giờ vẫn chưa có một chiếc xe công vụ nào, trước đó họ thuê một chiếc xe bus ngắn hạn để đưa đón các hòa thượng, nhưng sau khi các hòa thượng mua xe điện thay cho đi bộ thì không cần thuê tiếp nữa.



Bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch và các đại thần rất đỗi cool ngầu cùng ngồi xe bus…







Xe bus vào nội thành rồi, còn phải đổi xe khác, họ tới khu thương mại phồn hoa nhất trong nội thành, quảng trường Long Môn.



Đoàn Giai Trạch, Lục Áp, Hữu Tô, Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh, Hùng Tư Khiêm, Chu Phong và Tinh Vệ, tổng cộng lại là tám người, nhóm người này rất gây sự chú ý, Đoàn Giai Trạch dẫn Hữu Tô đi đầu, phía sau không phải tuấn nam mỹ nữ thì cũng là những người có cơ thể vạm vỡ kinh người như Hùng Tư Khiêm và Chu Phong, rất nhiều người ngoái lại nhìn họ.



Khó khăn lắm mới có một buổi tối để thả lỏng, mọi người cũng nhất trí lời Đoàn Giai Trạch nói, đi để trải nghiệm cuộc sống của con người, bởi vậy nên họ nghe theo kế hoạch Đoàn Giai Trạch sắp xếp, đầu tiên dẫn mọi người đi ăn, sau đó đi xem phim, cuối cùng đi ăn đồ xiên nướng.



Bởi đang là giờ cao điểm, nên đi đâu cũng phải đợi, Đoàn Giai Trạch cầm số, để mọi người đứng xếp hàng ngay ngắn.



Hữu Tô cười híp mắt nói: “Cảm ơn vườn trưởng, tôi còn chưa xếp hàng bao giờ.”



Đoàn Giai Trạch: “……….”



… Hoàn toàn không biết Hữu Tô đang khen hay đang chế giễu nữa.



Lúc này có hai cô gái ăn mặc rất đẹp, có vẻ ngại ngùng đi tới, ngượng ngùng nhìn Lục Áp: “Ngại quá, làm phiền anh rồi, nhưng mà em có thể xin số wechat của anh không?”



Trong nhóm người bọn họ, chỉ có Bạch Tố Trinh, Tinh Vệ và Hữu Tô là nữ, Bạch Tố Trinh thoạt nhìn rất thành thục, hơn nữa lại có vẻ rất thân thiết với Tiểu Thanh, Tinh Vệ trông chỉ như học sinh trung học, mà Hữu Tô nắm tay Đoàn Giai Trạch thì càng khỏi phải nói.



Hai cô bé quan sát nửa buổi, lấy dũng khí đi tới.



Chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, Lục Áp ngoại hình xuất chúng, khí thế bức người, rất nổi bật trong đám đông. Bình thường hắn chỉ ở trong vườn bách thú, nhưng vừa ra trạm xe thì có không biết bao nhiêu em gái trêu chọc, tới gần, dọc đường đi cũng có rất nhiều người nhìn hắn.



Lần này có người dũng cảm đi tới, tất cả mọi người đều cảm thấy thú vị mà nhìn họ, phần lớn mọi người ngồi đây đều không biết Lục Áp sẽ ứng phó thế nào.



Thế nhưng Lục Áp không hiểu phong tình một chút nào, không thèm nhìn hai cô gái lấy một cái, lạnh lùng nói: “Không được.”



Một cô gái trong đó không cam lòng, thử lại một lần nữa bằng giọng điệu nũng nịu nói: “Không được thật à anh? Tại sao vậy, soái ca à, đừng lạnh lùng như vậy mà.”



Lục Áp mất kiên nhẫn nói: “Không được, các ngươi chỉ là nhân tộc tầm thường.”





Hai cô gái: “…….”



Hai người liếc mắt nhìn nhau, không ngờ lâu lắm mới gặp được một soái ca, tới thử bắt chuyện mới biết lại bị ảo tưởng sức mạnh nặng, họ tỏ vẻ phức tạp rời đi.







Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa cười ra nước mắt, nói với mọi người: “Không hổ là đạo quân.”



Hữu Tô (ngoài mặt) vô cùng kính trọng nói: “Dù sao cũng đắc đạo từ lâu rồi.”



Lục Áp lườm xéo bọn họ một cái, cũng không đếm xỉa tới câu chuyện, hắn hừ lạnh một tiếng, lấy làm xem thường.



Lúc tới lượt của họ, nhân viên phục vụ dẫn họ tới chỗ ngồi, thấy Đoàn Giai Trạch nắm tay Hữu Tô, còn cười híp mắt nói: “Đây là con trai anh à? Trộm vía xinh quá.”



Đoàn Giai Trạch và Hữu Tô: “………..”



Sự hiểu lầm này thật khiến người ta lúng túng, Đoàn Giai Trạch vội nói: “Không phải đâu, đây là em gái tôi.”



“Thật ngại quá.” Nhân viên phục vụ vội nói, “Em bị nhầm, nhưng mà em gái anh thật sự rất đáng yêu, xinh xắn, rất giống anh.”



Câu nói này chỉ là trợn mắt nói mò, Đoàn Giai Trạch không cảm thấy mình giống Hữu Tô chút nào, nhưng anh vẫn thuận miệng trả lời: “Cảm ơn.”



Tám người một phòng, giờ đang là thời điểm bận rộn nhất, nhân viên phục vụ đặt thực đơn xuống rồi đi ra ngoài trước, để họ chọn món xong thì gọi mình.



Vừa ngồi xuống chỗ, Lục Áp liền cười trên nỗi đau của người khác nói: “Hồ ly, Đoàn Giai Trạch nhìn giống cha ngươi nhỉ.”



Giọng điệu này nghe rất đáng ăn đòn, đạo quân cứ ỷ vào việc không ai đánh thắng được mình mà ‘nã súng’ khắp nơi.



Hữu Tô cũng có chút phiền muộn, chuyện này cũng do hóa hình nhỏ tuổi mà ra, tốt ở chỗ không bị thanh niên làm phiền, mà tệ ở chỗ rất dễ chịu thiệt thòi như vậy. Thế nhưng Hữu Tô cũng không thể hiện ra mặt, vỗ ngực tỏ vẻ ngây thơ nói: “Cũng còn tốt chán, may mà tôi nắm tay vườn trưởng đấy, chứ nếu nghe lời vườn trưởng, chẳng phải là…”



Nói rồi, cô để lộ vẻ mặt ghét bỏ.



Lục Áp, Hùng Tư Khiêm: “……………”



Đoàn Giai Trạch cũng cạn lời với việc Hữu Tô thà nhận mình làm cha, cũng phải cắn Lục Áp một cái, ho khan hai tiếng, “Lát nữa chúng ta đi xem phim 3D nhé, tiên giới không có cái này đâu nhỉ?”



Đúng là mọi người cảm thấy rất hứng thú, liền dời đề tài, bắt đầu thảo luận.



Thực ra kỹ thuật trên tiên giới rất tân tiến, chẳng hạn như mạng internet, ở tiên giới đều có cả. Thế nhưng những thứ như rạp chiếu phim thì đúng là không có, dù sao thì cũng chẳng có ai quay phim cả, cũng không phát triển những kỹ thuật tương quan.



Thế nhưng mọi người rất khinh bỉ những kỹ xảo ba xu mà Đoàn Giai Trạch hình dung, mấy cái đó mà cũng phải làm giả à?



Lúc xem phim, mọi người chia ra hai hàng ngồi, Hữu Tô ngồi bên trái Đoàn Giai Trạch, Lục Áp ngồi bên cạnh Đoàn Giai Trạch, mọi người đều rất chăm chú xem kỹ thuật ở nhân gian.



Chỉ là trong cốt truyện cũng có vài phân cảnh yêu đương, nhất là cảnh nam chính và nữ chính ôm hôn thắm thiết ở cuối phim, hôn đến mức phát ra những tiếng vang lớn, hơn nửa buổi rồi vẫn chưa tách ra.



Đoàn Giai Trạch thấy các phụ huynh đều che mắt con mình, thầm nghĩ không biết mình có nên che hay không, liền xoay người che mắt cho Hữu Tô.



Hữu Tô tránh ra nói: “Cảm ơn, không cần.”



Đoàn Giai Trạch thầm nói trong lòng dù sao cô cũng phải giả bộ một chút chứ, anh quay lại ngồi thấy Lục Áp cứ chốc chốc lại cúi đầu, chốc chốc lại nhìn lên màn ảnh, bộ dạng đứng ngồi không yên, cảm giác như hắn rất xấu hổ khi nhìn thẳng nhưng lại càng sỉ vả sự ngượng ngùng của bản thân hơn.



Không ngờ đạo quân lại ngây thơ như vậy, Đoàn Giai Trạch cảm thán, anh vô cùng tốt tính che kính mắt 3D cho người ta, che kín tầm mắt, cười hì hì nói: “Chiếu xong đoạn này thì em gọi anh.”



Mang tai Lục Áp đã đỏ chót lên rồi, “Ngươi ngươi ngươi..”



Vốn là Đoàn Giai Trạch thấy rất bình thường, nhưng bởi phản ứng của Lục Áp khiến anh thấy mình như đang đùa giỡn người ta… Cảm giác cứ gay gay.



Thế nhưng bây giờ mà buông tay thì lại có vẻ giấu đầu hở đuôi, thế là Đoàn Giai Trạch vẫn lúng túng che mắt hắn, thầm nghĩ may mà đạo quân không thấy được vẻ mặt mình, đợi nam chính và nữ chính hôn nhau xong mới ngại ngùng buông tay ra, vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả.



Mà Lục Áp có lẽ cũng chưa từng gặp qua chuyện này, lắp bắp mấy tiếng xong cũng không mắng nữa, mà ngược lại trở nên trầm mặc, hậm hực không nói lời nào mãi đến khi chiếu hết mấy đoạn ‘trứng Phục Sinh’..







Xem phim xong Đoàn Giai Trạch đưa mọi người từ quảng trường Long Môn ra ven biển ăn đồ nướng, ven biển có rất nhiều cửa hàng ăn khuya, cuối tuần và buổi tối là thời điểm hẹn hò, cũng tương đối nhiều người đi dạo.



Tinh Vệ vừa nhìn thấy biển liền nói: “Mọi người ăn trước đi, tôi đi lấp biển một chút.”



Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi nói: “…Được, đi sớm về sớm.”




Lúc Đoàn Giai Trạch học đại học cũng thường ra ngoài chơi cùng các bạn, anh quen đường tới một cửa hàng bán đồ ăn khuya, gọi món. Hôm nay là thứ hai, bởi vậy nên cũng không tính là đông người, họ ngồi ở ngoài trời, buổi tối gió biển mơn man thổi, vô cùng thoải mái.



Nghĩ tới Tinh Vệ ban nãy đi lấp biển, Đoàn Giai Trạch đột nhiên hỏi: “Đạo quân à, trông Tinh Vệ cũng giống quạ đen, thế nàng ấy có được coi là quạ đen không?”



Lục Áp: “Không tính.”



Đoàn Giai Trạch: “Không tính hử, thế giống Tam Túc Kim Ô của anh khác với quạ đen thế nào? Có cách ly sinh sản không?”



Lục Áp: “………”



Đoàn Giai Trạch: “Không phải anh là con Tam Túc Kim Ô cuối cùng sao, nếu như cách ly sinh sản với các loài chim khác, vậy chẳng phải là.. mất năng lực sinh sản, mất khả năng duy trì nòi giống hay sao.”



Lục Áp cáu kỉnh nói: “Ngươi đúng là biến thái, cứ hỏi mấy chuyện này hoài.”



Câu hỏi này biến thái lắm à? Đoàn Giai Trạch vội vã giơ tay lên giải thích với mọi người: “Không có đâu, đây là lần đầu tiên em hỏi đạo quân câu này, em chỉ muốn thảo luận tính học thuật một chút, dù sao thì trong số chúng ta ngồi đây đạo quân là quý hiếm nhất mà.”



Nghe lời đạo quân nói, người không biết còn tưởng anh suốt ngày hỏi ba cái vấn đề này.



Hữu Tô từ tốn nói: “Vườn trưởng chỉ muốn biết vì sao đạo quân vẫn còn độc thân chứ gì, thực ra sau khi tu thành đạo thể rồi, căn nguyên là gì cũng không thành vấn đề, tất nhiên trên đời không thể lại xuất hiện một con Tam Túc Kim Ô thuần chủng thứ hai. Nói chung là, độc thân bởi vì đạo quân là đạo quân, chứ không phải vì đạo quân là Tam Túc Kim Ô.”



Đoàn Giai Trạch: “………”



Cửu vĩ hồ thật là đáng sợ, vừa nghe qua đã hiểu được ý của anh, đúng là anh nghĩ tới chuyện Lục Áp bắt nạt Nguyệt Lão, lại thêm bộ dạng ngây thơ của hắn khi ở rạp chiếu phim, anh cảm thấy có khi là bởi có vấn đề về mặt nhân duyên, nên hắn mới tức tối bắt nạt người ta, thành thử hỏi một chút.



Hơn nữa câu trả lời của cửu vĩ hồ cũng thật vi diệu, nói Lục Áp độc thân không phải vì không có đồng loại, mà bởi vì con chim này quá….



Vế sau mọi người tự bổ não, muốn lý giải thế nào cũng được.



Nhưng Lục Áp không phải người ngốc, hắn nghe được nghĩa bóng của Hữu Tô, chỉ vào Hữu Tô nói: “Con hồ ly chết bầm….”



Đoàn Giai Trạch vội vã ngăn lại, nhét cốc bia vào trong tay Lục Áp, đổi đề tài: “Nào nào, mọi người cùng cụng ly đi, khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi.”



Lục Áp nhìn Đoàn Giai Trạch, miễn cưỡng nhận lấy cốc bia của anh, vẫn còn hậm hực ôm nỗi hận Hữu Tô bêu xấu mình.



Mấy cốc bia vào bụng, đồ ăn cũng dần được mang lên, Đoàn Giai Trạch nói: “Phải rồi, sao Tinh Vệ vẫn còn đi lấp biển vậy? Sao chưa quay về ăn, ai đi gọi nàng ấy đi.”



Bạch Tố Trinh đứng lên, gò má ưng ửng đỏ, cô mới uống vài chén, dường như tửu lượng không được tốt cho lắm, lúc này nói: “Chị đi rửa tay, sau đó đi tìm Tinh Vệ về.”



Đoàn Giai Trạch: “Vâng, làm phiền chị Bạch rồi.”



——



Buổi tối ở bên bờ biển Đông Hải, có một thiếu nữ xinh xắn mười bốn mười lăm tuổi, ngồi trên tảng đá lớn không có bóng người, tay ném từng hòn, từng hòn đá nhỏ, gió biển thổi chiếc quần của thiếu nữ, bay phần phật.



Thiếu nữ chăm chú như vậy, giống như hoàn toàn không cảm nhận được động tĩnh phía sau, có ba gã trai đang lén lút tới gần nơi đây, một người trong số đó hắng giọng một cái, cười hì hì hỏi: “Em gái à, em ngồi một mình ở đây làm gì vậy?”




Thiếu nữ dường như không nghe thấy, tiếp tục ném hòn đá.



Tới khoảng cách gần, ba người nương theo ánh trăng, trông thấy rõ gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, không khỏi thèm nhỏ dãi.



Ba người họ là người từ nơi khác đến, quen nhau ở Đông Hải, trong đó có hai kẻ từng có tiền án, bởi cùng chung “ham muốn” nên tụ tập lại một chỗ, dạo gần đây liên tiếp gây ra những vụ án dâm ô. Hôm nay cũng là cố ý ra ngoài gây án, không ngờ lại gặp được một em gái xinh đẹp ở một mình, trong lòng thầm kêu thật may mắn.



Ba người dồi dào kinh nghiệm lập tức tản ra, chặn mất đường lui, chuẩn bị “bắt” thiếu nữ.



“Lăn đi.” Thiếu nữ nhìn họ một chút, nhả ra một câu, ánh mắt lạnh lùng khiến gã trai đối diện nàng phải kinh hãi, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, gã ta sợ lùi bước thì mất mặt, nên ngược lại tiến về phía trước hai bước.



“Lăn ư? Lát anh sẽ cho cô em lăn đến sung sướng.”



Tinh Vệ hóa hình vì trong lòng ôm mối thù hận, bình thường vẫn thờ ơ không gợn sóng trong lòng, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng dễ tính, cũng không phải sẽ để yên cho người ta làm chuyện ác ý.



Thấy bọn họ không biết thân biết phận, thiếu nữ không muốn nhiều lời, đứng dậy nhảy từ trên tảng đá lớn xuống, duỗi tay nâng cả tảng đá lớn hơn năm mét, ung dung nâng lên, như nâng một miếng bọt biển.



Đám lưu manh: “?!!!!”



Bọn họ gần như không thể tin vào mắt mình, còn nhìn xem xung quanh có người không, không biết liệu đây có phải một trò đùa hay là một cái bẫy. Tảng đá lớn kia với thiếu nữ cánh tay còn không to bằng bắp đùi họ, không ăn nhập gì với nhau hết trơn!



Thế nhưng nhìn cát đá trên đó rơi xuống, cùng với động thái dưới mặt đất khi tảng đá được nâng lên, không giống tảng đá giả mà.



Có tên lưu manh lẩm bẩm nói: “Không thể nào…”




Lúc bấy giờ, thiếu nữ nâng tảng đá lên quá đỉnh đầu ——



Tên lưu manh ban nãy còn nói không thể nào, lúc này liền quay đầu bỏ chạy, nói rõ trong lòng vẫn còn có chút tin tưởng đây là sự thật.



Thiếu nữ ném tảng đá ra ngoài, ném trúng lưng tên kia, tên kia liền ngã lăn xuống đất, đến một tiếng cũng không kịp rên, bị tảng đá đè mạnh, không rõ sống chết thế nào.



Hai tên còn lại quay đầu nhìn lại, thiếu nữ từ trong bóng đêm nhìn sang, trên gương mặt trắng nõn không mang theo chút biểu cảm nào, ánh mắt cũng lạnh đến đáng sợ, bọn họ hoảng sợ kêu thét lên “có ma”, sau đó chạy trối chết.



“Đậu xanh đậu xanh đậu xanh..” Một tên trong đó không ngừng chửi “đậu xanh”, khó có thể biểu đạt nỗi khiếp sợ trong lòng.



Tên còn lại cũng không khá hơn là bao, trong đầu chỉ đầy những suy nghĩ: Đây rốt cuộc là yêu quái gì vậy? Sẽ không đuổi theo chứ? Thật đáng sợ, xung quanh không có ai ngăn cô ta lại..



Tên kia đã quên mất, rõ ràng họ cố tình tới nơi vắng vẻ để tìm phụ nữ đi một mình.



Hai người chạy tới đoạn đường có ánh đèn, nhìn mấy cửa hàng náo nhiệt cách đó không xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại, đúng là không đuổi theo thật.



Họ vẫn sợ hãi không thôi, nghĩ tới thiếu nữ ghê gớm ban nãy vừa gặp phải, không những có sức mạnh phi thường, mà nói ném người liền ném người, căn bản không màng tới tính mạng, không biết đồng bọn của họ đã chết hay chưa.



Mấy người họ chỉ có gan dâm ô phụ nữ, chứ gặp kẻ dám giết người thì sợ mất mật ngay.



Một tên trong đó sờ sờ tấm lưng mình, “Ôi vãi, người tao đẫm mồ hôi.”



Tên còn lại run run rẩy rẩy nói: “Đừng nói… tao còn són ra quần luôn này..”



Hai người đỡ lấy nhau, đi tới nhà vệ sinh công cộng ở bên cạnh để giải quyết một chút, nếu không sẽ ướt người mất.



Cửa nhà vệ sinh nam bị đóng, đưa tay đẩy một cái, giống như có ai đang dựa vào bên trong, tên lưu manh đã són ra quần cuống cả lên, cố sức đẩy, “Mịa nó, thằng nào đứng chặn đường thế!”



Gã đẩy một cái, cửa liền hé ra một nửa, họ vội vã đi vào.



Vừa đi vào, hai tên lưu manh liền sợ ngây ra: Một con mãng xà trắng khổng lồ ở trong phòng vệ sinh, như choán toàn bộ không gian, ban nãy chính cái đầu nó đè lên cánh cửa, lúc này nó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hai tên mới bước vào, lè cái lưỡi của mình ra, cái miệng đỏ au như chậu máu há thật to…



Hai tên lưu manh:!!!!



Bị đe dọa liên tiếp, họ không có lấy một phản ứng dư thừa, thậm chí còn không kịp hét lên, chỉ trong chớp mắt liền ngất lịm xuống đất, ở đũng quần cũng thấm nước.







Nửa phút sau, một cô gái mặc đồ màu trắng xinh đẹp đỡ tường ra khỏi phòng vệ sinh nam, gương mặt đỏ ửng có vẻ ngượng ngùng, nhìn ngoài cửa không có bóng người, vội vã đi vào nhà vệ sinh nữ ở bên cạnh, trước khi vào còn ngẩng đầu lên xác nhận lại: Ừm, lần này không nhầm nữa.



——



Đoàn Giai Trạch thấy ở đằng xa Bạch Tố Trinh dắt tay Tinh Vệ đi về, vẫy vẫy tay về phía hai người, “Nào nào, Tiểu Vệ, để lại hàu cho cô này.”



Tinh Vệ ngồi xuống, “Cảm ơn vườn trưởng.”



Đoàn Giai Trạch: “Haha, cô đi đâu lấp biển vậy, ngay cả tôi cũng không tìm thấy.”



Tinh Vệ: “Ở một nơi khá là yên tĩnh.”



Đoàn Giai Trạch: “Ừ, nơi yên tĩnh cũng tốt, không ai phát hiện được, hahaha.”



Tiểu Thanh vô ý hỏi: “Sao chị đi lâu thế.”



Bạch Tố Trinh bình tĩnh nói: “Không có gì, ở phòng vệ sinh trang điểm lại.”



Dưới ánh sao xán lạn, Đoàn Giai Trạch nâng cốc lên, cất giọng chân thành: “Nào nào, Tiểu Vệ cũng về rồi, mọi người cụng ly một chút, cảm ơn mọi người nhiều, tôi cảm thấy mọi người đều rất tốt. Sau này Linh Hữu phát triển, cũng không thể thiếu sự ủng hộ của mọi người, hy vọng có thể cùng nhau biến Linh Hữu trở thành vườn thú nổi nhất trong tam giới.”



Hữu Tô trêu chọc: “Hình như mục tiêu của vườn trưởng lại tăng cấp rồi.”



Đoàn Giai Trạch ngại ngùng nói: “Thì không phải có mọi người ở đây hay sao, cũng phải đặt mục tiêu cao hơn một chút… Dù sao thì những giới khác cũng không mở vườn bách thú.”



Mọi người cười rộ lên, liên tục nói vườn trưởng giảo hoạt quá.



Hữu Tô cạn chén rồi nhảy xuống ghế, “Tôi cũng đi vệ sinh đây.”



Đoàn Giai Trạch vẫy tay: “Ừ.. Thế tôi không đi cùng nữa.” Anh trêu chọc, “Cẩn thận đừng để gặp kẻ xấu.”