Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 129




Đứng trước đống phế tích có phần đã đổ nát, Long Quân Dao khi này cũng hơi nhận ra đây hình như là nơi mà nam chính Vô Khuyết đã từng bị lạc thì phải, và hình như hắn cũng đã nhặt được bàn tay vàng ở đây.

Long Quân Dao đi phía sau của Tiểu Thống Nhi hơi đảo mắt suy nghĩ, lẽ nào lần này tiểu hệ thống lại có tâm đến mức dẫn cô đi đoạt bàn tay vàng của nam chính?

Cô vừa nghĩ như thế thì bỗng Tiểu Thống Nhi cất giọng:

[Tôi nhớ không lầm thì bàn tay vàng của nam chính cũng ở đây, nhưng mà thật tiếc vì tôi không thể giúp cô lấy thứ đó được.]

“Hả? Vậy chúng ta không phải là đang đi nhặt bàn tay của nam chính?” Long Quân Dao hơi ngớ người hỏi tiểu loli đang đi ở đằng trước.

[Cô nghĩ gì thế? Tôi mà giúp cô đoạt bàn tay vàng với nam chính thì tôi sẽ bị hệ thống máy chủ trừng phạt mất.] Tiểu loli làm vẻ mặt nghiêm trọng quay lại nhìn Long Quân Dao rồi nói.

“Bị phạt?”

[Đúng vậy! Tôi sẽ bị phạt! Hình phạt khá nặng đấy!] Trên gương mặt xinh xắn của tiểu loli khi đó lộ ra biểu tình có chút sợ sệt, đáp lời.

Thấy có vẻ Tiểu Thống Nhi không muốn nghĩ đến những điều đáng sợ kia nên Long Quân Dao cũng uyển chuyển đổi chủ đề.

“Nếu không phải đi nhặt bàn tay của nam chính, vậy hiện giờ chúng ta đi vào đây để lấy thứ gì? Chẳng lẽ ngoài bàn tay vàng ra còn có bàn tay đồng ở trong này?” Cô hỏi.

[Bingo! Ký chủ, cô đoán đúng rồi đấy! Bên trong này ngoài bàn tay vàng của nam chính ra, thì còn một bàn tay bạc chứ không phải đồng, nó là một pháp khí khá lợi hại. Chỉ là nó luôn bị lãng quên và nằm sâu bên trong phế tích này mãi không ai tìm thấy được. Vậy nên bây giờ tôi mới đưa cô đi nhặt vật phẩm hiếm đây.] Nói xong, tiểu loli nở nụ cười sáng lạng rồi lại tiếp tục vui vẻ nhảy chân sáo đi trước vào bên trong phế tích.

Nhìn dáng vẻ mới vài giây trước vẫn còn sợ hãi khi nghĩ về hình phạt, mà mấy giây sau liền trở lại vui vẻ của tiểu hệ thống thì Long Quân Dao chỉ biết bất lực lắc đầu cười trừ.

Đi theo sau Tiểu Thống Nhi đi sâu vào bên trong phế tích đổ nát.

Ở trong này mọi thứ đều tối đen như mực, cả hai cứ im lặng dựa vào tiếng thở của đối phương để nhận biết, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Đi một hồi lâu, Long Quân Dao đã đi lâu đến mức hai chân cũng dần trở nên tê rần, và cũng chính là lúc đó cô còn không nghe thấy hơi thở của Tiểu Thống Nhi đâu nữa.

Long Quân Dao hơi lo lắng cho hệ thống nên cất tiếng gọi:

“Hệ thống! 2503! Tiểu hệ thống! Tiểu Thống Nhi! Tiểu Thống Thống!”

Cô gọi tên người nọ một lúc lâu nhưng vẫn không có hồi âm nào ngoài tiếng vọng lại chính giọng nói của cô.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Còn về phía của Tiểu Thống Nhi, cô nàng tập trung hết mức mà ngoằn ngoèo hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, cứ tiếp tục đi trong màn đêm và rồi cô nàng lại dừng chân trước một lối rẽ.

Cứ đinh ninh ký chủ vẫn còn đi phía sau mình nên Tiểu Thống Nhi liền rẽ đi về hướng đó.

Đi thêm được một lúc thì Tiểu Thống Nhi đi đến được một nơi sáng hơn. Xung quanh nơi đó bày trí xa hoa và có đầy vàng bạc châu báu vương vãi khắp nơi.

Và giữa nơi đó có một cái bệ đá cao ngang thắt lưng trông rất long trọng như thể nơi đó đang cất giữ một vật vô cùng quý báu vậy.

Tiểu Thống Nhi lúc đó bỗng rơi vào trạng thái mê man không tỉnh táo và cứ vậy mà cô nàng đờ đẫn đi đến gần cái bệ đá.

Trong vô thức, tiểu nữ tử không ý thức được bản thân đang làm gì, cô nàng đưa tay cầm thứ đang nằm trên bệ lên.

Chờ cho đến khi có cảm giác lòng bàn tay của bản thân trở nên nóng rực thì Tiểu Thống Nhi mới giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê man.

Lúc này, cô nàng nhìn xuống tay thì thấy mình đang cầm một cái gậy dài khoảng tầm đến thắt lưng của bản thân và nó được làm bằng vàng. Trên đỉnh gậy có đúc một con phượng hoàng với đôi mắt đỏ rực trông rất có hồn, cũng vì thế, nên nó cứ mang lại cảm giác cho tiểu hệ thống rằng phượng hoàng có thể cất cánh bay đi bất cứ lúc nào.

Tiểu Thống Nhi nhìn cái gậy được một lúc thì mới mở dữ liệu hình ảnh về pháp khí kia để so sánh với thứ trong tay.

Sau một lúc so sánh, cô nàng mới hoàn toàn xác định đây chính là thứ mà bản thân và Long Quân Dao đang cần tìm.

Và khi này Tiểu Thống Nhi mới chợt nhớ đến ký chủ, cô nàng quay về phía sau định gọi ký chủ thì chẳng thấy người đâu. Lúc đó, tiểu hệ thống mới bắt đầu cuống lên và mở định vị đi tìm ký chủ.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quay về phía Long Quân Dao.

Cô lạc mất Tiểu Thống Nhi nên muốn đi tìm người, nhưng khắp nơi đều tối đen nên cô càng cảm thấy tình hình không ổn.

Long Quân Dao muốn quay ngược lại hướng mà mình đã đi qua để tìm Tiểu Thống Nhi, nhưng có điều xung quanh đều tối đến mức không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, và hình như cô đã đạp nhầm một cơ quan nào đó.

Và rồi, tấm nền mà Long Quân Dao đang đứng sụp đổ xuống khiến cho cô té xuống bên dưới.

Nền đất của phế tích đột nhiên sụp xuống làm cho Long Quân Dao cũng rơi xuống theo mớ đất đá.

Mông đáp đất, Long Quân Dao đau đến nhăn cả mặt lại, cô đứng lên đưa tay xoa xoa cái eo bị đau thì bỗng xung quanh bừng lên ánh sáng của hàng chục ngọn đuốc.

Hiện giờ, Long Quân Dao đang đứng ở một nơi có thể được gọi là hầm bí mật nào đó. Xung quanh nơi đây ngoại trừ hai hàng đuốc ra thì trống không.

Cô đứng ở giữa căn hầm hơi mờ mịt đưa mắt nhìn dáo dác quan sát tổng quát nơi này.

Khi Long Quân Dao đang đứng đờ người ra như trời trồng, bỗng bên tai cô vang lên một âm thanh kỳ lạ giống như đang có một thứ gì đó không ngừng kêu gọi cô vậy.

Long Quân Dai lúc ấy như bị thôi miên, cô nửa mê nửa tỉnh, mê mê man man mà từng bước tiến sâu vào giữa căn hầm.

Cô đứng bất động ở giữa hầm một hồi lâu và cho đến khi cô hoàn hồn trở lại, thì lúc đấy Long Quân Dao thấy dưới chân của bản thân có một cây trượng dài.

À, nói là cây trượng thế thôi, nhưng trong mắt Long Quân Dao thì nó chẳng khác gì một thanh kim loại dài bị gỉ sét cả.

Long Quân Dao cảm thấy có chút kỳ lạ khi một nơi trống không như này, bí mật như này, thì lẽ ra phải bảo mật một thứ gì đó rất ghê gớm, vậy mà trong mật thất này chỉ có mỗi một thanh sắt gỉ này?

Cô khi đó hơi cúi người xuống nhặt thanh sắt lên để quan sát xem nó là thứ gì mà phải cất giấu tận dưới mật thất như này.

Cầm thanh sắt gỉ lên nhìn, Long Quân Dao nhìn tới nhìn lui, nhìn trái nhìn phải thì kiểu gì cũng thấy nó chỉ là một thanh kim loại bị gỉ sét nên muốn vứt nó lại xuống đất.

Vừa định ném thanh sắt trong tay đi, thì chợt lòng bàn tay cầm nó trở nên đau nhói khiến cho Long Quân Dao đánh rơi thanh sắt xuống đất.

Âm thanh lẻng kẻng khi kim loại chạm đất vang lên lanh lảnh truyền đi khắp mật thất. Long Quân Dao khi đó vội vàng đưa lòng bàn tay lên nhìn thì cô nhìn thấy ở giữa đã bị cắt đứt từ lúc nào.

Bên trong bàn tay của Long Quân Dao xuất hiện một cứa rất sâu và máu cũng bắt đầu chảy.

Máu chảy nhiều đến mức cả lòng bàn tay của Long Quân Dao đều biến thành một màu đỏ. Và máu cứ chảy như thế rồi tràn ra khỏi tay cô, sau đó một giọt máu rơi xuống thanh sắt gỉ.

Giọt máu nhỏ xuống thanh sắt thì khi đó trước mắt Long Quân Dao là một cảnh tượng khá kỳ dị.

Thanh sắt ấy giống như vật sống đang ra sức hút lấy giọt máu của Long Quân Dao vào thân.

Cô lúc ấy cảm thấy kỳ lạ vô cùng nên lại nhặt thanh sắt ấy lên. Máu từ vết thương lại dính vào thân của nó, và tiếp một giây sau lại không có bất kỳ vết máu nào lưu lại trên thanh sắt.

Long Quân Dao bắt đầu cảm thấy thanh sắt gỉ này không phải một vật tầm thường nên cuối cùng nhặt nó làm của riêng.

Cô dùng tay bị thương cầm nó, máu từ vết cắt bám đầy trên thân của nó, và rồi nó giống như đã lấy đủ lượng máu cần có, thì bỗng lớp hoen gỉ bên ngoài thanh sắt từ từ rơi ra.

Lớp gỉ sắt khi đã rơi ra hết làm lộ ra một thân hoàng kim lấp lánh bên trong.

Ánh hào quang phát ra từ thanh trượng càng lúc càng mãnh liệt và lấn át cả ánh sáng của đuốc.

Chờ cho đến khi hào quang dần yếu đi để trở lại trạng thái bình thường, khi này Long Quân Dao mới có thể nhìn kỹ được hình dáng thật của trượng.

Trượng cao ngang ngực của Long Quân Dao cô, thân trượng luôn toả ra một kim quang nhè nhẹ và trên đấy có điêu khắc thân của chín con rồng quấn trên đấy.

Còn đỉnh của trượng chính là chín đầu rồng, và điểm đặc biệt là mỗi đầu rồng đều mang một màu mắt khác nhau. Ngoài ra, có một cái đầu rồng lớn nhất ngẩng lên cao và trong miệng còn ngậm theo một viên huyết châu.

Trong lúc vẫn còn nhìn ngắm vật phẩm mới vừa nhặt được thì từ sau lưng Long Quân Dao vang lên tiếng kêu thảng thốt của tiểu hệ thống:

[Ký chủ, cô đoạt bàn tay vàng của nam chính?]