Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 141




Một phần của truyền thuyết về thời sơ khai thượng cổ mà ít ai biết được, thậm chí các sách sử của tam thượng giới gần như không còn ghi chép lại, mà chỉ có ở tam địa giới mới còn một vài cuốn ghi lại.

Và đây là một chi tiết hoàn toàn không được nhắc đến trong chính truyện, mà cho đến khi kết thúc truyện thì nó mới xuất hiện trong phần ngoại truyện, và tác giả dùng nó để nói rõ hơn về thế giới này.

Ở thời thượng cổ, khi Hỗn Thiên nhân chủ dùng Hỗn Thiên khí thiết lập thất giới thì không hề có Ma giới, Yêu giới và Quỷ giới, mà thay vào đó Tinh Linh tộc, tộc Người Khổng Lồ, tộc Người Lùn.

Nhưng thật trớ trêu làm sao khi ba tộc ấy tồn tại chưa đến vạn năm thì đã bị diệt vong một cách kỳ lạ. Và thêm một khoảng thời gian dài về sau, mấy vạn năm sau đó nữa thì mới có sự xuất hiện của tam địa giới.

Có lẽ là do đây là một thế giới huyền ảo không có bất kỳ quy tắc nào nên tác giả tạo ra các quy luật có chút lộn xộn và khó hiểu.

Và sai sót lớn nhất của tác giả chính là không viết rõ nguyên do vì sao ba tộc ấy biến mất, thậm chí là vì sao chả ai biết nhiều đến ba tộc ấy.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Lúc này đây ở tam thượng giới, ở nơi nào đó của Thánh giới.

Vô Khuyết bị Long Quân Dao đả thương đến tận lúc này vết thương vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn.

Hoa Nhược Y nhìn thấy phu quân vẫn chưa thể nào khỏe lại hẳn thì cảm thấy sốt ruột vô cùng. Trong lúc không biết nên làm gì mới có thể giúp cho phu quân khỏe lại, thì bỗng nàng ta nảy ra một ý tưởng.

Lỡ đâu trong sách có lưu trữ lại mấy phương pháp có thể giúp cho Vô Khuyết hồi phục thì sao?

Nghĩ là làm, Hoa Nhược Y ngay trong hôm đó liền đi đến ‘thánh thư viện’ để tìm sách.

Hoa Nhược Y ở lại trong đấy mất mấy hôm để có thể xem hết mấy quyển sách có trong đó. Sau những cố gắng thì cuối cùng nàng cũng tìm được cách giúp cho phu quân khỏe hơn.

Khi Vô Khuyết đã khỏe trở lại, Hoa Nhược Y lại thêm một lần nữa đến thánh thư viện.

Nàng ta đến là để lấy một quyển sách, lần trước tìm sách để giúp cho phu quân khỏe hơn thì nàng đã nhìn thấy nó, và không hiểu vì sao nhưng nó dường như có một sức hút đặc biệt gì đó với nàng.

Cầm quyển sách ấy trên tay, Hoa Nhược Y từ tốn lật nhẹ từng trang sách để đọc. Nó là viết về các pháp khí, tiên khí, thần khí và thánh khí ở thời kỳ thượng cổ.

Vừa đọc vừa xem các bức họa của những pháp khí ấy, Hoa Nhược Y không kiềm chế được mà thầm cảm thán những thứ đó cũng quá là nghịch thiên đi, nàng ta khi đó nghĩ thầm rằng nếu như Vô Khuyết có được một món mạnh nhất trong số đó, thì nhất định sẽ trở thành kẻ hùng mạnh nhất thất giới này.

Chưa kể, không chừng việc đánh bại ả tội đồ đã phản bội Thánh giới, Long Quân Dao kia cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tâm trạng phấn khởi khi tìm được kế sách có thể đối phó với kẻ thù, Hoa Nhược Y trong lòng như mở cờ nàng ta khi này lật tiếp đến trang cuối cùng của quyển sách này.

Những dòng chữ đã phai nhạt do thời gian, Hỗn Thiên khí Huyết Giao Long trượng, mấy chữ này đập vào mắt của Hoa Nhược Y làm cho nàng ta hơi chói mắt khó tin.

Cái thứ này trông hình dạng có chút giống với cây trượng mà Long Quân Dao đã cầm, nhưng có điều bức họa của Hỗn Thiên khí trong quyển sách này lại không có được khí thế bằng cây trượng mà ả ta đã dùng.

Nhưng Hoa Nhược Y cũng chẳng nghĩ nhiều lắm, nàng ta mặc kệ, miễn sao đây là thứ có thể giúp cho Vô Khuyết trở nên hùng mạnh hơn.

Hào hứng mang theo quyển sách ấy quay về, Hoa Nhược Y khi đó nhanh chóng đưa nó cho nam chính xem.

Với tư chất của một nhân vật chính thì làm sao hắn không thể hiểu hết được mấy thứ được viết bên trong sách cơ chứ.

Vô Khuyết sau khi xem hết quyển sách thì không cần mất nhiều thời gian liền phát hiện ra vài manh mối.

Bài thơ trong trang cuối cùng nói về Huyết Giao Long trượng chính là sự chỉ điểm nơi cất giấu pháp khí lợi hại này.

Mà cho dù là hắn có hiểu sai đi chăng nữa, hoặc là bài thơ ấy vốn vô nghĩa, thì kiểu gì nam chính như hắn cũng đoán bừa mà trúng được.

Sau thời gian dưỡng thương, Vô Khuyết và Hoa Nhược Y bắt đầu cùng nhau đi tìm Hỗn Thiên khí.

Hắn và thê tử lại một lần nữa đi đến tam địa giới, bởi vì trong bài thơ ấy có nhắc đến nơi này nên cả hai dù không muốn cũng phải đến.

Vô Khuyết cùng với Hoa Nhược Y đi đến tam địa giới, hai người họ cùng nhau đi vào khu phế tích đổ nát mà ngày trước Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi đã từng đến.

Hai người bọn họ đến đó tìm kiếm Hỗn Thiên khí, thế nhưng cả hai lại mất mấy ngày trời mà vẫn không tìm được, chắc có lẽ là do không có bản đồ.

Cả hai lưu lại khu phế tích tầm mấy hôm, và vào hôm cuối cùng mà hai người dự định lưu lại thì chạm mặt với Hồ Huyên.

Hồ Huyên mặt dày đi theo sau điên cuồng giải thích với hai người họ về sự tình ngày hôm đó.

Ả ta nhất quyết bám lấy nam chính không buông, nhưng có thể do ả cũng là một trong nữ chính thế nên rất nhanh nam chính cũng tha thứ cho ả.

Lúc này cả ba người cùng nhau dưới tầng hầm của khu phế tích tìm kiếm Hỗn Thiên khí.

Sau bao ngày kiếm tìm thì bọn họ cũng tìm được một thứ hình dáng giống trượng, chẳng những vậy trông vẻ ngoài cũng có chút giống với cây trượng của Long Quân Dao.

Vô Khuyết chậm rãi chạm tay vào thân trượng, tay hắn vừa chạm vào nó, thì một luồn kim quang sáng chói liền bừng lên.

Thật chói mắt!

Ánh kim quang chiếu sáng cả tầng hầm trong vài khắc rồi nhanh chóng ánh sáng mờ dần đi.

Nam chính và hai nữ chính khi đó mừng rỡ vô cùng khi nhặt được đồ tốt.

Cuối cùng thì bọn họ cũng tìm được Hỗn Thiên khí.

Nếu đã có thứ này trong tay thì họ không cần phải kiêng dè gì ả Long Quân Dao kia nữa.

Sau khi nhặt được đồ xong thì cả ba người họ liền nhanh chóng quay về tam thượng giới.

Lẽ ra người của tam địa giới như Hồ Huyên sẽ không thể đến Thánh giới, nhưng nhờ có Hoa Nhược Y làm chỗ tựa mà ả ta rất dễ dàng bước chân vào Thánh giới.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quay lại Long Quân Dao.

Cô lúc này đã đến được Nhân giới, thế nhưng vì Long trượng quá dễ gây chú ý thế nên Long Quân Dao đành dùng sức mạnh vừa phục hồi lại không lâu để ngụy trang nó thành một gậy gỗ.

Đi vào kinh thành của Nhân giới, với khí chất mạnh mẽ hơn người của bản thân thì rất nhanh Long Quân Dao đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Trên đường đi, Long Quân Dao nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn tán về cuộc thi đấu võ đài tuyển chọn môn đồ cho các tông môn tu tiên ở Nhân giới.

Thể lệ thi đấu chính là tỉ thí trên võ đài và các thí sinh sẽ ra sức thể hiện sức mạnh của ấn cùng tiềm năng của bản thân.

Và người thắng trận chung kết, nếu thực sự có ấn phát huy sức mạnh một cách xuất sắc nhất thì sẽ được trực tiếp phi tiên giống như nam chính mấy nghìn năm trước. Nhưng đến nay thì vẫn chưa người nào ngoài nam chính làm được.

Long Quân Dao dựa theo tình tiết truyện gốc thì cũng biết được sự kiện này, và cô cũng đang muốn lợi dụng nó để có thể lên được tam thượng giới.

Bây giờ đôi cánh của cô đã mất nên không thể có cách nào quay trở về đó được nên chỉ còn có thể nhờ vào pháp khí và phi tiên đài kết nối giữa Nhân giới với Tiên giới để quay trở về.

Và rồi cô sẽ tiếp tục dùng thăng Thần đài để đến Thánh giới. Mọi tiến trình kế hoạch của cô là như thế. Nhưng có lẽ là cô đã đến chậm một bước, bởi vì cuộc thi đã diễn ra mất rồi.

Nhưng mà không sao, cô đã có kế sách dự phòng rồi...