Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 14-2: Uy hiếp




Hắn từ trên cao nhìn nàng, ánh mắt băng hàn thấu xương, toả ra sát ý lành lạnh, ánh lửa trên mặt hắn cũng không có một tia ấm áp.

Sở Nghiêu Nghiêu biết, lời này không phải nói với nàng, nàng bị khống chế quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, nàng nghe được mình nói: "Tạ ma đầu, nếu không muốn Sở Nghiêu Nghiêu chết thì dùng bản thể lại đây cứu người, một tờ giấy khôi lỗi thôi thật không có thành ý."

"Keng" một tiếng, Trảm Uyên kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc bén chĩa vào cổ Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng: "Uy hiếp ta?"

Sở Nghiêu Nghiêu đối mắt với Tạ Lâm Nghiễn, chỉ thấy đáy lòng phát lạnh, tuy rằng tình cảnh bây giờ hoàn toàn bất đồng, nhưng nàng vẫn nhớ tới chuyện bị Tạ Lâm Nghiễn đâm chết.

Nàng nghe được chính mình cười lạnh một tiếng: "Tạ ma đầu, bình thường sao ngươi có thể nói nhảm thêm một câu chứ, đã sớm một kiếm giết chết Sở Nghiêu Nghiêu rồi."

Không sai, dựa theo hiểu biết của Sở Nghiêu Nghiêu với Tạ Lâm Nghiễn, nếu không vì đồng sinh cộng tử chú, hắn sẽ không trói nàng lại, mà sẽ trực tiếp giết nàng.

Không đợi Tạ Lâm Nghiễn trả lời, Sở Nghiêu Nghiêu liền cảm thấy có một cổ lực lượng làm nàng giãy dụa, không để ý đến dây thừng trên tay chân nàng, nàng liều mạng muốn ngồi dậy, dây thừng rắn chắc theo động tác của nàng càng siết càng chặt, cơ hồ muốn khảm vào da thịt.

Từng giọt từng giọt đỏ thẫm từ chỗ bị trói chảy ra.

"Tạ ma đầu! Nếu không muốn thấy nàng ta chịu khổ thì dùng bản thể đến đây!"

Sở Nghiêu Nghiêu đau đến nước mắt trào ra, trong lòng nhịn không được chửi ầm lên, nàng có chịu khổ hay không Tạ Lâm Nghiễn căn bản không để ý, chỉ cần nàng không chết, Tạ Lâm Nghiễn liền sẽ không bị gì.

Quả nhiên, Tạ Lâm Nghiễn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không nhúc nhích chút nào.

"Thủ đoạn của Yến đạo hữu cũng quá vụng về rồi."

"A! Đối phó với ngươi còn cần dùng thủ đoạn?"

Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng hồi thần, nàng có thể hiểu rõ đại khái tình huống hiện tại.

Tất cả mọi người biết thuật khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn vô cùng vi diệu có lẽ ngay từ đầu Yến Đạo An đã suy đoán Tạ Lâm Nghiễn sẽ để khôi lỗi đến. Mà nàng bị Yến Đạo An khống chế làm ra mấy chuyện này kỳ thật là đang thử Tạ Lâm Nghiễn.

Với mức độ khôn khéo của Tạ Lâm Nghiễn, Yến Đạo An căn bản không có ý định thông qua việc khống chế nàng để tập kích Tạ Lâm Nghiễn, mà là muốn nhìn xem sau khi Tạ Lâm Nghiễn phát hiện nàng bị khống chế thì sẽ phản ứng như thế nào.

Nếu như một chiêu giết nàng, vậy thì nói rõ ở trong mắt của Tạ Lâm Nghiễn nàng không có chút giá trị nào, nếu Tạ Lâm Nghiễn nguyện ý vì nàng mà thương lượng với Ngọc Hành Sơn, liền nói rõ mạng của nàng ở trong mắt Tạ Lâm Nghiễn vẫn đáng giá.

Sở Nghiêu Nghiêu có chút tức giận, vậy mà lấy mạng của nàng đến uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn. Hơn nữa, coi như hắn biểu hiện ra ngoài dáng vẻ không chút để ý, nhưng giữa bọn họ có đồng sinh cộng tử chú trói buộc, cái uy hiếp này đối với Tạ Lâm Nghiễn mà nói, có thể nói là giết người tru tâm.

Không biết Tạ Lâm Nghiễn định ứng phó như thế nào.

Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nhìn Sở Nghiêu Nghiêu trong chốc lát, đột nhiên chậm rãi thu hồi kiếm, trong mắt đầy ý cười: "Yến đạo hữu, có thể ngươi hiểu lầm, hôm nay ta đến Ngọc Hành Sơn, kỳ thật là làm giao dịch với quý phái."

"Giao dịch gì?" Yến Đạo An thao túng Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.

Tạ Lâm Nghiễn không trả lời ngay, hắn cúi xuống, tay duỗi ra phía sau giường. Sở Nghiêu Nghiêu nằm ở trên giường, cho chỗ đó là điểm mù của nàng, nàng không biết Tạ Lâm Nghiễn đang làm gì.

Ngay sau đó, Tạ Lâm Nghiễn lôi từ chỗ đó ra một người.

Nếu không phải hiện tại Sở Nghiêu Nghiêu không khống chế được vẻ mặt của mình, nàng cảm giác đôi mắt mình có thể trừng lồi ra ngoài.

Người Tạ Lâm Nghiễn kéo ra kia nàng cũng quen biết, chính là nữ nhi của Yến Đạo An, Yến Hồng Nhi.

Lúc này Yến Hồng Nhi bị trói hai tay ở sau lưng, trong miệng nàng ta nhét một miếng vải trắng lớn, tức giận trừng đôi mắt ngập nước mắt, gương mặt quật cường không cam lòng.

Sở Nghiêu Nghiêu khó có thể lý giải Tạ Lâm Nghiễn bắt trói Yến Hồng Nhi đem đến nơi này từ khi nào, hơn nữa hắn còn giấu diếm được một đám trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Ngọc Hành Sơn.

Tạ Lâm Nghiễn kéo miếng vải trong miệng Yến Hồng Nhi ra.

Yến Hồng Nhi lập tức nặng nề mà "Phi" một tiếng với Tạ Lâm Nghiễn: "Ma đầu đê tiện nhà ngươi! Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Yến Hồng Nhi thật sự dũng mãnh, nàng có đồng sinh cộng tử chú còn không dám mắng Tạ Lâm Nghiễn như thế.

Tạ Lâm Nghiễn cũng không giận, không đợi Yến Hồng Nhi mắng xong, hắn đã nhét lại miếng vải kia vào miệng Yến Hồng Nhi, một tay đẩy Yến Hồng Nhi ra, toàn thân nàng ta đều bị cột, trọng tâm không vững, cả người liền ngã xuống, trán đập lên mặt đất phát ra một tiếng "Oành" trầm vang.

Sở Nghiêu Nghiêu nghe thấy mà da đầu tê rần.

Sau đó, Tạ Lâm Nghiễn không chút do dự đạp một chân lên lưng Yến Hồng Nhi, Yến Hồng Nhi phẫn nộ ngẩng đầu, hung tợn trừng Tạ Lâm Nghiễn.

"Tạ ma đầu, ngươi quá hèn hạ!" Sở Nghiêu Nghiêu nghe thấy mình mắng Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn hoàn toàn không để tâm: "Tại hạ có khi nào không hèn hạ chứ."

Nói xong, hắn thậm chí nhếch khóe môi lên: "Yến đạo hữu, ngươi cũng nên quản giáo nữ nhi này của ngươi cho tốt. Tại hạ chẳng qua là ngụy trang thành đệ tử Ngọc Hành Sơn đi dạo ở quý phái một chút, ai ngờ nàng ta lại coi trọng Trảm Uyên của tại hạ."

Hắn nhẹ nhàng vung trường kiếm trong tay, không chút để ý nói tiếp: "Lệnh thiên kim nói, tại hạ bất quá là một tên đệ tử tầm thường ở Ngọc Hành Sơn, căn bản không xứng cầm cổ thần binh."

Tạ Lâm Nghiễn rũ mi xuống nhìn Yến Hồng Nhi một chút, rồi nhìn phía Sở Nghiêu Nghiêu cười một tiếng: "Đúng rồi, lệnh thiên kim còn nói, tại hạ như vậy... Bán đi làm lô đỉnh chắc chắn có thể bán được giá cao."

Hắn lành lạnh nói: "Quý phái cũng thật biết ỷ thế hiếp người."

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Yến Hồng Nhi thật đúng là tìm chết, đối với Tạ Lâm Nghiễn miệng không che lan mà nói ra những lời này, nếu không phải bởi vì phải giữ nàng ta lại làm con tin, phỏng chừng Tạ Lâm Nghiễn sẽ trực tiếp đâm chết nàng ta, không thèm nhiều lời.

Yến Hồng Nhi ỷ vào mình là nữ nhi của chưởng môn, ở trong Ngọc Hành Sơn kiêu ngạo ương ngạnh cũng không phải ngày đầu tiên, từ chuyện nàng ta biết rõ Sở Nghiêu Nghiêu bị thương còn muốn đến cửa khiêu chiến là có thể nhìn ra.

Chẳng qua tính cách Sở Nghiêu Nghiêu tương đối phật hệ, lại am hiểu nịnh bợ mới may mắn thoát khỏi tai nạn.

Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài phòng: "Đến rồi."

Cùng lúc đó, mấy đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng như sét đánh mà đến, phòng trúc ầm ầm nổ tung, gió lạnh chảy ngược mà vào, cảnh tượng bên ngoài hiện ra.

Trong tiểu viện tổng cộng bảy tên kiếm tu đang đứng, trong tay đều cầm kiếm, dùng một cách rất cổ quái vây quanh Tạ Lâm Nghiễn cùng Sở Nghiêu Nghiêu ở trong.

Nội thất trong phòng vừa rồi đều tanh tành, chỉ có chiếc giường Sở Nghiêu Nghiêu nằm trên vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.

Quang cảnh giương cung bạt kiếm.

Tạ Lâm Nghiễn hiện tại chỉ là một tờ giấy khôi lỗi, tu vi cũng bất quá Kim đan sơ kỳ mà thôi, mà bảy tên kiếm tu vây quanh có năm tên tu vi Nguyên Anh kỳ, hai kẻ còn lại cũng là Kim đan hậu kỳ, tất cả đều có tu vi cao hơn Tạ Lâm Nghiễn, cầm đầu là Yến Đạo An Nguyên Anh hậu kỳ.

Nhưng nhìn không ra Tạ Lâm Nghiễn có chút lo lắng nào, hắn nghiêng người dựa vào cạnh giường, tay trái kéo cổ áo Yến Hồng Nhi đem nàng ta đứng lên, cổ tay phải chuyển động, lưỡi kiếm lạnh băng liền kề trên cổ Yến Hồng Nhi.

Hắn thoạt nhìn không chút để ý: "Thất Tinh kiếm trận, cũng không biết xấu hổ dùng để đối phó ta?"

Yến Đạo An thấy nữ nhi mình ở trong tay Tạ Lâm Nghiễn, cả người đều nổi giận: "Tạ ma đầu ngươi quá hèn hạ!"

"Lại là hèn hạ?" ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lay động: "Xem ra từ ngữ của Yến đạo hữu không được phong phú, lần nào mắng cũng dùng từ hèn hạ."

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn giống như đang cố ý chọc giận Yến Đạo An, nhưng nàng không biết mục đích của hắn là gì.

Lúc này, nàng đột nhiên cảm giác dây thừng trên người mình đột nhiên buông lỏng.

Yến Đạo An xuất thủ, hắn vừa ra tay không đi công kích Tạ Lâm Nghiễn, cũng không đi cứu Yến Hồng Nhi, mà là cứu Sở Nghiêu Nghiêu ra.

Trước ánh mắt ngập nước của Yến Hồng Nhi và cái nhìn chăm chú lãnh đạm của Tạ Lâm Nghiễn, Sở Nghiêu Nghiêu bị khống chế ngồi dậy khỏi giường, sau đó đi về phía Yến Đạo An, cuối cùng đứng ở bên cạnh hắn.

Ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn hơi ngưng trọng, đáy mắt lóe qua một tia nguy hiểm, nhưng không động thủ ngăn cản.

Gió đêm thật lạnh, Sở Nghiêu Nghiêu bỗng nhiên rút ra một thanh chủy thủ đặt trên động mạch cổ của mình, sau đó giọng nói của Yến Đạo An liền vang lên: "Tạ ma đầu, nếu ngươi dám làm nữ nhi của ta bị thương dù chỉ một chút, Sở Nghiêu Nghiêu nhất định phải chết!"