Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 27: Điểm hảo cảm




Vào thời điểm Sở Nghiêu Nghiêu đang tự hỏi nên viết nguyện vọng như thế nào, kỳ thật nàng suy nghĩ rất lâu.

Tình cảnh hiện tại của nàng còn có thể có nguyện vọng gì?

Đơn giản là hy vọng nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành rồi, hy vọng mình có thể sống thật tốt, nếu có thể, tốt nhất trở về được thế giới thật. Tuy rằng Tạ Lâm Nghiễn đúng là soái, mỗi ngày nhìn hẳn là cũng không thấy chán, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn thấy nhớ nhà.

Đến khi cầm bút viết nàng lại do dự. Nếu nguyện vọng của nàng nhắc tới xuyên thư, nhắc tới hệ thống, vạn nhất bị người nào đó nhặt lên thấy được thì làm thế nào bây giờ? Kể cả không bị người khác nhìn thấy, nàng trực tiếp đem chân tướng bí ẩn của thế giới này viết ở trên một tờ giấy, lỡ bị quy tắc nào đó mà nàng không biết trừng phạt thì làm sao?

Suy nghĩ cẩn thận một phen, cuối cùng Sở Nghiêu Nghiêu viết trên giấy một câu như vậy "Nguyện đại ma đầu Tạ Lâm Nghiễn cả đời vui vẻ, năm tháng đổi dời mãi an khang!"

Nguyện vọng này quả thực là một câu hai ý nghĩa, tuyệt diệu đến cực điểm.

Đầu tiên, nàng và Tạ Lâm Nghiễn bị đồng sinh cộng tử chú trói định, chỉ cần Tạ Lâm Nghiễn bình an, nàng cũng sẽ bình an. Tiếp theo, nhiệm vụ của hệ thống là thay đổi chủ đề thế giới quan, nếu nhiệm vụ thất bại, nhân vật chính của quyển sách này Tạ Lâm Nghiễn sẽ bị xoá đi, sẽ hoàn toàn 404, nàng đương nhiên cũng sẽ chết. Chỉ cần Tạ Lâm Nghiễn bình an, sống thật tốt, nhiệm vụ của nàng coi như là hoàn thành.

Cuối cùng lại đưa tặng cái "Cả đời vui vẻ", mặc kệ nói thế nào, Tạ ma đầu cũng là nhân vật nàng rất thích, hơn nữa tâm tình Tạ Lâm Nghiễn mà tốt cũng có thể ít giày vò nàng hơn, nhiều thêm một câu còn thuận tiện góp đủ số lượng từ, đọc thuận miệng, nhìn hài hoà.

Cũng vì nàng muốn viết nguyện vọng này, mới bịa ra chuyện "Nguyện vọng bị người khác nhìn thấy thì mất linh" của trẻ mẫu giáo để lừa Tạ Lâm Nghiễn, không cho hắn nhìn tờ giấy mình viết.

Nguyện vọng này trong mắt nàng rất dễ hiểu, nhưng ai biết Tạ Lâm Nghiễn sẽ lý giải thành cái gì.

Thật sự khó có thể mở miệng! Vô cùng khó mở miệng!

Sau khi thả hà đèn Sở Nghiêu Nghiêu quả thực quá vui vẻ vì sự cơ trí của mình.

Mặc kệ nguyện vọng có được thần thực hiện hay không, dù sao nàng cũng ước nguyện rồi, vui vẻ là quan trọng nhất.

"Tạ ma đầu, ngươi đang nghĩ gì mà ngẩn người thế?" Sở Nghiêu Nghiêu vỗ nhẹ bả vai của Tạ Lâm Nghiễn, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần, nhưng ánh mắt nhìn nàng thì vẫn có chút sững sờ.

Tạ Lâm Nghiễn bị sao thế này?

Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu được, nàng suy nghĩ một chút nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn thả hà đèn?"

Hắn không lên tiếng, tròng mắt đen nhánh có chút đen tối không rõ.

Lại tức giận? Sở Nghiêu Nghiêu rất vô tội.

"Ngươi đã ước nguyện gì?" Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên hỏi.

Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng, ấp a ấp úng nói: "Dù sao cũng là nguyện vọng."

Tạ Lâm Nghiễn nhìn thiếu nữ ấp úng trước mặt, đột nhiên hoài nghi thần trí của mình, phải chăng hắn nhìn lầm rồi?

Nguyện vọng của Sở Nghiêu Nghiêu vậy mà là... Chúc phúc hắn.

Sao lại có thể?

Hơn nữa làm gì có ai có thể viết chữ xấu như vậy.

Tạ Lâm Nghiễn không tin lại thả thần thức ra, tìm đến cái hà đèn kia. Trên giấy vẫn là câu đó "Nguyện đại ma đầu Tạ Lâm Nghiễn cả đời vui vẻ, năm tháng đổi dời mãi an khang!"

Tạ Lâm Nghiễn tự dưng cảm thấy hắn không biết mấy chữ này, một lúc lâu sau, hắn cúi đầu nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu đang mờ mịt, sắc mặt âm trầm.

Người này là đồ ngốc sao?

Không, có lẽ Sở Nghiêu Nghiêu cố ý muốn cho hắn thấy, muốn dùng cái này đả động hắn, lấy tín nhiệm của hắn.

Tầm mắt của hắn lóe lên một cái, cười nói: "Đại khái là dạng nguyện vọng gì? Ta cũng muốn ước nguyện, cho ta tham khảo một chút."

Sở Nghiêu Nghiêu ngẩn người, nàng chột dạ nói: "Là nguyện vọng của nữ tử, ngươi là nam tử, nói ngươi cũng không hiểu."

Tạ Lâm Nghiễn chuẩn xác bắt được ánh mắt hoảng loạn trốn tránh kia của Sở Nghiêu Nghiêu.

Nàng không phải cố ý muốn cho hắn biết, nàng thậm chí mong hắn cái gì cũng không biết, Tạ Lâm Nghiễn sống nhiều năm như vậy, gặp qua vô số người, điểm này hắn có thể đoán ra.

Nếu không phải cố ý muốn cho hắn nhìn, vậy thì tại sao lại muốn vụng trộm viết nguyện vọng kia?

Đây chính là mong muốn trong lòng nàng?

Không phải định lừa gạt hắn, không phải muốn hắn tín nhiệm, chẳng lẽ Sở Nghiêu Nghiêu thật sự... Thích hắn?

Nếu Sở Nghiêu Nghiêu là vì thích hắn mới tiếp cận hắn, nếu hết thảy nàng làm đều không phải vì nguyên nhân khác, chỉ là vì hắn, tựa hồ rất nhiều việc trước đó hắn còn cảm thấy mơ hồ cũng có thể lý giải được.

Nếu thật sự có người phái Sở Nghiêu Nghiêu để đối phó hắn, người kia nếu có thể đưa ra thứ như đồng sinh cộng tử chú thì tại sao không dùng thủ đoạn trực tiếp hơn, một chiêu trực tiếp đánh chết hắn?

Nếu như có mục đích riêng, lại vì sao phái một tiểu cô nương như Sở Nghiêu Nghiêu đến tiếp cận hắn?

Tuy đôi khi nàng cũng rất thông minh, nhưng ở trong mắt hắn Sở Nghiêu Nghiêu thật sự là quá trẻ, ý đồ và tâm tư của nàng, hắn chỉ cần một chút là có thể hiểu được. Một tiểu cô nương đơn thuần thành như vậy căn bản không có khả năng lừa gạt được hắn.

Hết thảy đều không hợp lý, những thứ này đều là những điều trước kia Tạ Lâm Nghiễn không nghĩ thông suốt, trừ phi Sở Nghiêu Nghiêu tiếp cận hắn chỉ là bởi vì thích hắn.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn đang nghĩ cái gì, nàng sợ Tạ Lâm Nghiễn lại đem lực chú ý đặt trên nguyện vọng của nàng, vì thế thử nói sang chuyện khác: "Nếu ngươi cũng muốn thả hà đèn, vậy thì đi mua một cái hà đèn nha, hay là ta giúp ngươi chọn."

Nói xong, nàng đi tới tiệm vừa mới mua cái hà đèn kia.

Bóng lưng thiếu nữ xinh đẹp, một đầu tóc đen nhẹ nhàng dao động theo bước đi, Tạ Lâm Nghiễn nhìn chằm chằm nàng vài giây, đột nhiên đưa tay một cái hà đèn hình mèo con đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Đáy của đèn còn có chút ẩm ướt, hắn lấy ngọn nến và tờ giấy nhỏ ra, nhìn kỹ lại trên giấy vẫn là câu kia, câu chúc phúc hắn.

Thần thức của hắn không hề sai, nguyện vọng của Sở Nghiêu Nghiêu đúng là cái này.

"Tạ công tử, nhanh lên!" Nàng quay đầu hối hắn.

Lúc Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu lại, Tạ Lâm Nghiễn nhét cả đèn lẫn tờ giấy vào trong lòng.

Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu lại chỉ nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn bóp một ngọn nến nhỏ, thần sắc tối tăm.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn ngọn nến trong tay hắn, nhịn không được cả kinh nói: "Sao ngươi lại làm ra chuyện thất đức như thế?"

"Ta thế nào mà thất đức?" Tạ Lâm Nghiễn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tàn nhẫn.

Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức co rụt lại, nàng vốn muốn nói, ngươi lấy nến trong hà đèn người ta thả trên quá thất đức, nhưng nàng nhìn thấy tâm tình của Tạ Lâm Nghiễn hình như không tốt.

Cũng có khả năng Tạ Lâm Nghiễn không thích người khác nói hắn thiếu đạo đức, Sở Nghiêu Nghiêu thử phân tích.

Được rồi.

Tạ Lâm Nghiễn dường như không định bỏ qua cho nàng, hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt nguy hiểm, một lúc sau mới nói: "Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi thật là đồ ngốc làm người ta chán ghét."

Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng, vô tội đến cực điểm, đây là thế nào vậy?

"Vì sao ngươi lại mắng ta, ta còn đang giúp ngươi chọn hà đèn đấy."

Vừa dứt lời, trong đầu nàng liền vang lên tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống: 【Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn +20, tổng cộng 20/100 】

Sở Nghiêu Nghiêu: "?"

Cái này chẳng lẽ chính là khẩu thị tâm phi trong truyền thuyết, ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực?

Nhưng... Đây là tình huống gì? Ở chung lâu như vậy từ đầu đến cuối giá trị hảo cảm trì trệ không tăng chút nào tự dưng lại có tiến triển? Còn tăng nhiều như vậy.

Sở Nghiêu Nghiêu quả thực thụ sủng nhược kinh!

Hoá ra Tạ Lâm Nghiễn thích hà đèn như thế, nàng vừa nói câu giúp hắn chọn hà đèn, liền khiến hắn cảm động thành như vậy.

Nàng dứt khoát tiến lên vài bước, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tạ Lâm Nghiễn, dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, lôi kéo hắn đi về phía tiệm bán đèn: "Đi thôi, ta giúp ngươi chọn hà đèn, ngươi thích hình gì?"

Đôi mắt của Tạ Lâm Nghiễn híp lại, tuy rằng tùy ý nàng kéo về phía trước, nhưng mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Tạ Lâm Nghiễn thề, hắn chưa từng có thời điểm nào muốn giết Sở Nghiêu Nghiêu giống như bây giờ.