Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 32: Tình nhân




Xem câu hỏi này, nàng đi theo Tạ Lâm Nghiễn có thể có mục đích gì?

Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu nhìn về phía Lưu Vân Tán Nhân càng kỳ lạ. Nàng không đoán được vị thành chủ này đứng trên lập trường gì để hỏi vấn đề này?

Nếu nói hắn là kẻ địch của Tạ Lâm Nghiễn, cách dùng từ có vẻ rất quan tâm hắn, nếu nói hắn là bằng hữu của Tạ Lâm Nghiễm, nhìn giọng điệu và vẻ mặt của hắn dường như căn bản không thèm để ý đến sống chết của Tạ Lâm Nghiễn.

Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn Lưu Vân Tán Nhân, trấn định nói ra một lý do cực kỳ logic: "Ta không có mục đích gì, ta chỉ muốn sống bình yên mà thôi, là hắn ép ta theo hắn, ta là lô đỉnh của hắn."

"Lời này lừa gạt người khác thì được." Thiếu niên cười một tiếng, ánh mắt càng lạnh lùng: "Đáng tiếc ta không tin, Tạ Lâm Nghiễn không cần lô đỉnh."

Sở Nghiêu Nghiêu không nói tiếp, nàng đang suy nghĩ theo ý tứ trong lời nói của Lưu Vân Tán Nhân, hắn đương như hiểu rất rõ Tạ Lâm Nghiễn.

Hắn bắt cóc mình đến đây, theo lý thuyết hẳn là muốn để nàng làm lô đỉnh, nhưng nhìn ánh mắt của đối phương lại cũng không giống sẽ làm vậy với nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu nhớ tới suy đoán trước đó của mình, Lưu Vân Tán Nhân và Tạ Lâm Nghiễn có thể có khúc mắc tình cảm, chẳng lẽ vị lão đại này bắt mình tới là muốn hỏi thăm tình hình của tình địch cũ?

Nàng trầm mặc một hồi mới mở miệng hỏi: "Mặc kệ quan hệ giữa ta và Tạ Lâm Nghiễn là thế nào, thành chủ trói ta đến đây hẳn là có mục đích chứ?"

Sở Nghiêu Nghiêu dừng lại một chút, lại cười nói: "Cho nên, ngài muốn làm gì?"

Thiếu niên nheo mắt lại đánh giá nàng, ý tìm tòi nghiên cứu vô cùng rõ ràng, thật lâu hắn mới mở miệng nói: "Trước mắt ngươi ở lại nơi này mấy ngày đi."

Nói xong hắn phất tay áo rời đi, cửa phòng tự động đóng lại, một ổ khoá hình dáng kỳ lạ rơi xuống.

Vậy mà thật sự không định nói gì...

Sở Nghiêu Nghiêu có chút mờ mịt ngồi ở bên giường, nhìn căn phòng trống rỗng, ánh mắt lướt đến cái khoá trên cửa phòng thì vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Vậy mà là một khối rubik, chỉ cần giải khối rubik khóa sẽ tự động mở ra.

Khối rubik này cũng không nhiều màu sắc như loại ở hiện đại, sáu mặt của nó đều có màu giống nhau, chỉ là hoa văn điêu khắc bên trên khác nhau, nó làm bằng gỗ, mang phong cách cổ xưa đẹp mắt.

Sở Nghiêu Nghiêu nhớ tới thần thái ung dung của Lưu Vân Tán Nhân khi rời đi.

Uầy... Không phải hắn cảm thấy cái khóa này rất tuyệt diệu chứ...

Đây là đang khóa học sinh tiểu học sao?

Sở Nghiêu Nghiêu nhớ hồi tiểu học, khoa toán thường muốn học sinh mang những dụng cụ thú vị đến lớp, que tính, bàn tính nhỏ. Có thời điểm học hình học, thấy giáo liền muốn mỗi cái học sinh đều mang một khối rubik đi học, thời gian đó lớp học nổi lên phong trào chơi rubik.

Kỳ thật phương pháp chơi rất đơn giản, kể cả không tìm được phương pháp, nhớ kỹ trình tự cũng có thể dễ dàng xoay lại như cũ.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm khóa rubik trong chốc lát, lâu rồi nàng không đụng đến rubik, nhưng bây giờ nếu để nàng giải cái khoá này có lẽ không tới bốn mươi giây.

Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu không nhúc nhích, nàng không đánh lại Lưu Vân Tán Nhân, nếu đi tới mở cái khóa này là nói cho người ta biết đồ chơi này rất đơn giản, căn bản không quản nổi nàng, hắn nhanh trí đổi cái khác có độ khó cao hơn tới thì sao?

Hơn nữa, cửa này rõ ràng có thể khoá từ bên ngoài nhưng lại muốn khoá ở bên trong, điều này nói lên cái gì?

Nói rõ nhân gia đang khoe khoang khoá rubik ba tầng khác thường cỡ nào, mới mẻ cỡ nào, nếu nàng thật sự nhảy ra ngoài đánh mặt nhân gia không chừng Lưu Vân Tán Nhân sẽ thẹn quá hoá giận nữa.

Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ như vậy, dứt khoát nằm trên giường nhìn trần nhà.

Lưu Vân Tán Nhân bắt cóc nàng đến nhưng không để nàng làm lô đỉnh, mở miệng ngậm miệng đều là đề tài liên quan đến Tạ Lâm Nghiễn, hiện tại lại nhốt nàng ở đây giống như đang chờ đợi gì đó.

Hắn đang đợi gì?

Mình đột nhiên mất tích, Tạ Lâm Nghiễn chắc chắn sẽ biết rất nhanh, có đồng sinh cộng tử chú ở đây, hắn không thể mặc kệ nàng rơi vào tay người khác. Với tính cách giết người không chớp mắt của hắn, nói không chừng sẽ trực tiếp xử lý Vân Trung Thành. Có điều giấy khôi lỗi có rất nhiều nhược điểm, hắn ít nhiều cũng sẽ khiêm tốn một chút.

Sở Nghiêu Nghiêu dựa theo hiểu biết của mình với Tạ Lâm Nghiễn, phân tích một chút những điều hắn có thể sẽ làm ra.

Như vậy, Lưu Vân Tán Nhân nhốt nàng ở đây, rất có thể vì muốn nhìn phản ứng của Tạ Lâm Nghiễn như thế nào.

Nếu vậy thì thật sự có chút nguy hiểm, Sở Nghiêu Nghiêu nhớ tới thần thái và giọng nói của Lưu Vân Tán Nhân lúc nãy khi nói chuyện với nàng, dường như hắn cũng không muốn thấy mình và Tạ Lâm Nghiễn có quan hệ mật thiết. Nếu Tạ Lâm Nghiễn náo loạn lớn thể hiện dáng vẻ rất để ý nàng, Lưu Vân Tán Nhân rất có khả năng sẽ làm ra những hành vi không thân thiện với nàng.

Nghĩ đến đây, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng. Lưu Vân Tán Nhân không phải là tình nhân cũ của Tạ Lâm Nghiễn chứ...

Mặc dù hắn là nam nhân, nhưng nhìn vóc dáng tinh xảo, nhỏ bé kia của hắn, lại còn rất xinh đẹp, hắn sẽ không phải là thụ chứ...

Sở Nghiêu Nghiêu ngồi bật dậy trên giường, nàng cảm giác mình sắp điên rồi, đây là cái chuyện kinh thiên động địa gì!

Để lại cho người đọc không couple hèn mọn không gian sinh tồn cuối cùng đi!

Nhớ tới thái độ khó hiểu của Tạ Lâm Nghiễn khi nhắc tới Lưu Vân Tán Nhân, Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy khả năng mình đoán đúng rất lớn.

Sở Nghiêu Nghiêu buồn bã nhấc chăn lên, rầu rĩ không vui cuộn mình vào trong, trong lòng không thoải mái tới cực điểm.

Trong lư hương tựa hồ có chứa hương liệu có hiệu quả an thần, Sở Nghiêu Nghiêu nằm trên giường trong chốc lát đã ngủ.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối sầm nhưng chưa đen hẳn. Sở Nghiêu Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người chốc lát.

Chạng vạng tối...

Sao Tạ Lâm Nghiễn còn chưa tới?

Chẳng lẽ hắn không đánh lại Lưu Vân Tán Nhân?

Nàng xuống giường đi tới cạnh cửa, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, mơ hồ cảm thấy gian phòng này có lẽ nằm ở trong một hoa viên rất lớ, bên ngoài là hành lang khắc gỗ dài, phía xa trong hành lang thỉnh thoảng có người hầu cụp mắt đi qua.

Thật là giàu, rất xa hoa.

Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ một hồi thì gõ cửa, nói vọng ra bên ngoài: "Có ai không, có thể đưa đến cho ta một chút thức ăn không?" Nàng đói bụng, từ khi bị bắt cóc đến đây nàng vẫn chưa ăn gì, đã bị đói cả ngày.

Không có bất kỳ ai phản ứng. Thậm chí ngay cả mấy người ở đối diện vừa mới đi ngang qua cũng không nhìn sang bên này thêm chút nào.

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

"Thành chủ, ngài nhốt ta ở đây không cho ta ăn là muốn ta đói chết sao?"

Sở Nghiêu Nghiêu lại kêu lên.

Vẫn không có ai phản ứng.

Sở Nghiêu Nghiêu nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn thoáng qua khoá rubik treo ở cửa, cảm thấy hết sức chướng mắt.

Nhưng do dự nửa ngày, nàng vẫn nhịn không đưa tay giải khoá, quay trở lại giường ngồi xuống.

...

"Tiền bối, thành chủ ở trong tòa thành này, bây giờ có thể tha cho sư muội của ta chưa?" Nam tu có chút khẩn trương nhìn Tạ Lâm Nghiễn, cẩn thận mà nói ra những lời này.

Lúc này bọn họ đang ở dưới một tòa thành cao lớn, trước mặt là một tường thành dùng đá đen xếp lên mà thành, cũng không biết cụ thể là làm bằng vật liệu gì, nhưng kiến trúc hợp quy tắc, tìm không thấy một chút tì vết, làm cho người ta không khỏi kính sợ.

Trên tường thành mây mù lượn lờ, hoàn toàn bị mây che lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài kiến trúc cao ngất nhưng không thấy rõ toàn cảnh.

Đây mới thực sự là Vân Trung Thành, là nơi Vân Trung thành chủ ở, bên trong ở đều là người hầu hoặc là môn nhân đệ tử của thành chủ.

Tạ Lâm Nghiễn cau mày, thần thức của hắn căn bản không thể thăm dò bên trong, cấm chế nơi này thiết lập rất lợi hại không thể phá dễ dàng.

Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên nhìn lướt qua hai hộ vệ Kim Đan kỳ đang nơm nớp lo sợ, sau đó nói: "Mang ta vào."

Nam tu nghe xong nhanh chóng lắc đầu: "Thành chủ giám thị cực kì nghiêm ngặt, sợ có người có lòng gây rối đánh cắp lệnh bài của người trong thành mà xâm nhập vào trong, vậy nên hai người chúng ta hôm nay ra ngoài chấp pháp, lệnh bài sẽ mất đi hiệu lực."

"À, hoá ra là như vậy." Tạ Lâm Nghiễn lại nhìn về phía nữ tu kia, nữ tu cũng cuống quít gật đầu, biểu thị lời nam tu không sai.

Thần sắc của Tạ Lâm Nghiễn không biến hóa lớn, cổ tay hắn vừa nhấc kiếm sắc đặt trên cổ nữ tu liền dời đi, nhưng ngay sau đó mũi kiếm thay đổi, vậy mà "xì" một tiếng đâm vào tim nam tu.

Không khí đọng lại trong chớp mắt, vui sướng sống sót sau tai nạn trên mặt nam tu chưa hoàn toàn biến mất cũng chầm chậm chuyển thành không thể tin, hắn há miệng thở dốc, dường như muốn hỏi Tạ Lâm Nghiễn vì sao làm như vậy, nhưng vì tâm mạch đứt từng khúc, một câu cũng không nói ra được đã ngã ầm xuống đất.

Nữ tu lúc này mới kịp phản ứng, nàng ta gào khóc tiến lên ôm lấy nam tu: "Sư huynh!"

Tạ Lâm Nghiễn thu kiếm vào vỏ, liền thấy nữ tu đầy oán hận nhìn chằm chằm hắn: "Rõ ràng ngươi đã nói sẽ không giết chúng ta!"

Bởi vì phẫn nộ, nàng ta áp chế đáy lòng sợ hãi, lên tiếng chất vấn Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn nhếch môi nhưng không cười, hắn không chút để ý nói: "Đúng vậy, ta nói tha cho ngươi một mạng, cho nên chỉ giết hắn."

Hắn thậm chí lười nhìn thi thể trên mặt đất, lập tức đi tới tòa thành.

Sau lưng truyền đến tiếng nữ tu oán độc nguyền rủa: "Tên ma đầu nhà ngươi! Thành chủ sẽ không tha cho ngươi!"

Tay cầm kiếm của Tạ Lâm Nghiễn siết chặt, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh thiếu niên mặc hoa phục ngày ấy ở Túy Linh Hà, áy mắt toả ra sát khí, vẻ mặt phác hoạ một nụ cười lạnh.

Mộc Lưu Vân dám đụng vào người của hắn, thật đúng là chán sống.