Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 47: 1 - Mất ngủ




Hai ngày nhoáng cái đã qua.

Để tranh thủ thời gian Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí dùng đan dược nâng cao tinh thần tỉnh táo lấy từ ngọc ban chỉ, thức liền một ngày một đêm.

Sáng ngày hôm sau, nàng đem quầng thâm mắt, một tay cầm trận bàn, một tay cầm trận kỳ, mặt lờ đờ nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Xong rồi, ta tính toán bốn lần, tỷ lệ truyền tống chính xác cao tới 80%." Nói đến đây, nàng dừng lại, nàng cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn có thể nghe không hiểu khái niệm tỉ lệ phần trăm, vì thế lại giải thích: "Ngươi cứ hiểu là khả năng thành công có thể hơn phân nửa."

Tạ Lâm Nghiễn hiếm khi không truy vấn, cũng không biết là hắn không muốn để lộ việc mình thiếu hiểu biết hay là đã nghe hiểu ý của Sở Nghiêu Nghiêu, trái lại hắn hỏi: "Thất bại sẽ như thế nào?"



"Có hai tình huống." Sở Nghiêu Nghiêu giơ hai ngón tay khoa tay múa chân: "Loại đầu tiên cũng tương đối tốt, truyền tống thất bại, chúng ta sẽ ở lại tại chỗ. Loại thứ hai thì tương đối thảm, ta cũng không biết sẽ truyền tống đến chỗ nào, rất ngẫu nhiên. Có điều khoảng cách truyền tống hạn chế, có ngẫu nhiên cũng chỉ ở gần đây thôi, vận khí không tốt có thể trực tiếp truyền tống đến Trụy Ma Uyên."

"Còn có.." Sở Nghiêu Nghiêu lại bổ sung: "Truyền tống trận này rất đơn giản, mỗi lần chỉ có thể truyền tống một người."

"Tốt." Tạ Lâm Nghiễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Để ba người kia đi trước giúp chúng ta thử là được rồi."

Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng: "Như vậy được không? Hơn nữa coi như thật sự truyền tống thành công, bây giờ không thể phát truyền âm phù từ Xích Hỏa Sơn Trang ra ngoài, làm sao chúng ta biết được bọn họ có thành công không."

"Điểm ấy ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp của ta." Tạ Lâm Nghiễn nói rất tùy ý, dường như với hắn đây là một chuyện dễ dàng.

Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, nếu Tạ Lâm Nghiễn có thể liên hệ với bản thể của hắn ở Xích Hỏa Sơn Trang, đã nói rõ Xích Hỏa Sơn Trang đối với hắn cũng không phải hoàn toàn kín kẽ.

"Bây giờ chúng ta đây ta sẽ đi tìm bọn họ thử trận pháp sao?" Sở Nghiêu Nghiêu cầm trận bàn và trận kỳ lên, hỏi Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn quầng mắt thâm đen của nàng muốn nói lại thôi: "... Ngươi, không cần nghỉ ngơi một lát sao?"

Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu: "Ta dùng đan dược nâng cao tinh thần tỉnh táo. Bây giờ có muốn ngủ, ta cũng không ngủ được."

Đan dược kia do nguyên thân để lại, Sở Nghiêu Nghiêu vốn tưởng rằng tác dụng của đan dược không khác nước trà, cà phê lắm, ai biết sau khi uống vào, cả người nàng giống như tiêm máu gà, căn bản không ngủ được. Cái khiến cho người ta hít thở không thông là, dù nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi cũng vẫn không ngủ được. Nàng mơ hồ có thể nhận ra tác dụng của loại đan dược này cũng không chỉ là tỉnh táo tinh thần.

Tạ Lâm Nghiễn há miệng thở dốc, ánh mắt có chút cổ quái: "Ngươi uống bao nhiêu?"

"Không nhiều, chỉ có ba viên."

"Cái loại này ngươi cũng dám ăn!" Sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn có chút khó coi: "Bây giờ ngươi nhất định phải nghỉ ngơi, buổi tối chúng ta lại đi thử trận pháp."

Ngữ khí của hắn rất nghiêm khắc, Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu vì sao đột nhiên Tạ Lâm Nghiễn lại lớn tiếng với nàng, nàng chớp mắt: "Nhưng mà ta ngủ không được."

"Hay ta đánh ngươi ngất xỉu?"

Sở Nghiêu Nghiêu lập tức trừng lớn mắt. Trước khi Tạ Lâm Nghiễn nâng tay, nàng liền quay người chạy. Chân còn chưa kịp bước chân ra, một bàn tay hơi lạnh đã đặt ở trên cổ của nàng.

"Đừng đừng đừng! Đừng đánh ta!"

Tạ Lâm Nghiễn liền kéo nàng lại.

"Không đau." Giọng nói của hắn vang lên bên tai Sở Nghiêu Nghiêu, hơi thở nhẹ nhàng phả lên cổ nàng hơi ngứa, làm nàng rụt cổ lại. Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp giãy dụa, sau cổ liền truyền đến một lực mạnh, đúng là không đau. Trước mắt nàng tối sầm lại, nháy mắt mất đi ý thức.