[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

Chương 45




Anh liền đăng nhập vào tài khoản cá nhân rồi mò lên weibo của mình, quả nhiên nhìn thấy một đống bình luận, có người đến hóng hớt, có người ở đó la hét đòi biết chân tướng sự việc.

Sơn Tùng lại bấm vào bài viết, chỗ bình luận đã bị fans của đối thủ chiếm lấy rồi, tất cả đều là lời châm chọc. Người trong nhà còn có chút lý trí, luôn tìm cách áp chế những bình luận xấu xuống.

Nhìn thấy có một số bình luận soi mói Tô Điềm Điềm, Sơn Tùng liền vểnh môi, chân mày càng nhíu sâu hơn. 

Trong bài đăng có một khung gồm chín tấm ảnh, mấy tấm trước đều là cảnh hai ngày trước bọn họ cùng nhau đến trung tâm giáo dục đặc biệt, chất lượng không cao nhưng có thể thấy rõ ràng là hai người bọn họ.

Phỏng chừng đám chó săn cũng không làm rõ khái niệm trung tâm giáo dục đặc biệt là gì, văn hay ảnh đẹp miêu tả quá trình sáng sớm hai người đi xe đến “Tổ chức phúc lợi”, ý muốn thu nhận ai đó. Thậm chí còn cố ý chỉ ra xe ngừng ở ven đường rất lâu, tình cảnh ngoài sáng trong tối đặc tả cuộc đánh dã chiến cháy bỏng mập mờ của hai người.

- Cái đồ quái quỷ gì đây? 

Sơn Tùng cảm thấy tức muốn chết, những người này dám viết ra như vậy. Lúc đó rõ ràng Tô Điềm Điềm đang chăm sóc anh, muốn anh ngủ thêm chút nữa mới cố ý dừng xe lại!

Phạm Đại Đông:

- Còn gì nữa không? Chuyện trung tâm giáo dục đặc biệt dễ làm như vậy, người không hiểu chuyện kêu réo lung tung, cái gì cũng dám viết. Hai tấm phía sau là chuyện gì? Sao cô ấy lại ở đó? 

Hai tấm phía sau nhìn rất tối, trong đó có một tấm rõ ràng chụp dưới hầm gửi xe, ống kính nhắm thẳng về phía thang máy. Tô Điềm Điềm không có đeo cái gì hết nên rất dễ bị người khác nhận ra, ngược lại Sơn Tùng trang bị võ trang đầy đủ, nhưng vẫn không tránh được hỏa nhãn kim tinh của mấy người bình luận.

Còn một tấm khác càng kì diệu hơn, chỉ chụp được hình dáng của Tô Điềm Điềm đang lái chiếc xe chạy trong màn đêm, mơ mơ hồ hồ làm cho người khác không thấy được rốt cuộc trên xe có mấy người.

Dựa theo những ý của bài viết thì sau khi hai người đi ra từ tổ chức phúc lợi còn đi mướn một căn phòng, vào ra cùng nhau, chứng cứ rất xác thực. 

Xem xong bài viết, người luôn vô tư như Sơn Tùng cũng nhịn không được tức giận, sắc mặt đen lại rất đáng sợ.

Anh hít một hơi thật sâu:

- Tấm ảnh ở thang máy là hai tháng trước rồi, anh còn nhớ lần đi thành phố W công tác không? Lúc đó anh còn cố ý nói với em là có người nằm vùng, kêu em cẩn thận một chút… Khi đó vốn dĩ chúng em không biết! 

Phạm Đại Đông liền hiểu ra:

- Nhìn ảnh nói chuyện đều là mánh khóe thường dùng của bọn họ. Lần này phỏng đoán sẽ có rất nhiều người vui mừng, kiểu này là muốn tạo ra scandal khiến cho fans girl của em trở mặt đây.

Mặc dù phòng làm việc có thể trực tiếp đăng bài trên dòng thời gian để phá vỡ tin vịt đó nhưng vốn dĩ do nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí trong quan hệ người với người của tấm ảnh từ chuyện đơn giản trở nên phức tạp. Cho dù lên tiếng giải thích cũng không thể đánh tan suy nghĩ của những người đó được. 

Sơn Tùng cười lạnh một tiếng, ngoài ra trong lòng cũng có sự lựa chọn của riêng mình, anh cảm thấy không khỏi buồn phiền:

- Những giải thưởng đó, Tôn Hoàng Sơn thích lấy thì cứ lấy đi, em còn phải cảm ơn anh ta đã tặng cho em cơ hội tuyên truyền tốt như vậy! Đúng lúc vai diễn của Tiểu Tiểu Na cũng được quyết định rồi, hôm qua Đại Nựu cũng chụp xong một bộ ảnh rồi, bây giờ bắt tay làm việc thôi.

Phạm Đại Đông gật đầu: 

- Anh cũng nghĩ như vậy, bên kia cũng thông qua rồi kế tiếp họ sẽ phối hợp tiến trình của chúng ta. Nhưng anh cảm thấy qua hai ngày nữa sẽ có người lan tin nữ chính lên sàn, chuyện này tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước.

Sơn Tùng dừng một chút, giọng nói bình tĩnh:

- Em biết rồi, em sẽ xin lỗi cô ấy. Dù sao cô ấy cũng vì em mà bị kéo vào chuyện này. 

Phạm Đại Đông có chút sững sốt, giống như vừa phát hiện ra đại lục mới vậy, cảm thấy buồn cười nói:

- Có phải là Tùng lão đại có ấn tượng tốt với cô gái đó không?

- Cậu chưa từng nghi ngờ là có lẽ cô ấy cũng muốn thu hút sự chú ý nên mới kéo cậu vào mấy tin đồn này sao? Nếu không thì sao lại đúng lúc như vậy… Đầu năm nay nữ minh tinh thanh thuần như vậy không ít nha! 

Vốn dĩ Phạm Đại Đông chỉ muốn đùa với Sơn Tùng một chút thôi, không ngờ đối phương lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn Phạm Đại Đông.

Phạm Đại Đông suýt nữa đã cắn lưỡi rồi:

- … Anh chỉ tùy tiện nói chút thôi, cậu quan tâm đến cô ấy thế à? 

- Sau này anh đừng đùa kiểu này, cô ấy không phải loại người như vậy.

- …

Phạm Đại Đông gặp ảo giác rồi sao? Sơn Tùng lại nói những lời này. 

Phạm Đại Đông kinh ngạc trợn to hai mắt, đến khi đi ra khỏi đó vẫn không ngừng suy nghĩ… cây gậy sắt già của công ty chúng tôi sắp nở hoa rồi.

Chuyện trên weibo nổi lên mấy ngày, vốn dĩ Triệu Giai Giai còn tưởng Tô Điềm Điềm sẽ vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán nhưng kết quả vừa về tới nhà liền thấy đối phương đang hết sức nhàn nhã ngồi ở nhà uống trà, đọc sách.

- Trạng thái này của cậu không đúng, thật sự không đúng. 

Tô Điềm Điềm khó xử nói:

- Đâu ra nhiều cái không đúng vậy, đã nói là không sao rồi mà, cậu cần gì phải chạy ngược chạy cuôi như thế.

Cho dù bên quan hệ xã hội của Lưu Á Nam hay là văn phòng MTP đều rất cố gắng, chuyện giả dối hư ảo như vậy thì cô chỉ cần phối hợp một chút là được. 

Cô cũng không để ý đến những lời mắng chửi cô dựa vào cơ thể mới nổi tiếng. Cô chỉ cần diễn xuất thật tốt, đó mới chính là đòn phản kích tốt nhất.

Tô Điềm Điềm tiếp tục lật sách, dáng vẻ tựa như rất bình thản mà trải qua năm tháng dài:

- Không phải chỉ là mấy câu nói thôi sao, đen đỏ cũng đều là đỏ. 

- …

Triệu Giai Giai vừa cầm túi xách vừa cởi giày cao gót, suýt nữa nhịn không được mà ngã xuống. Triệu Giai Giai bay xuống đêm để về đây không phải để nghe cô nói những lời này!

- Có phải cậu nhầm lẫn trọng điểm rồi không? Anh ấy không phải là không thích cậu, lúc này không nghĩ cách biến thứ không có thành có sao? 

Tô Điềm Điềm hớp một ngụm trà, thấy có chút khó xử:

- Thật sự chúng tớ không có quan hệ gì hết, dù có quan hệ thật thì cũng không phải loại quan hệ mà cậu nghĩ! Con đường của người đi trước không thích hợp với tớ!

Con đường gì của Triệu Giai Giai? Nhìn trúng thì theo đuổi thôi, thấy hợp thì lên giường, lúc tình cảm mặn nồng thì dính như keo sơn, lúc chia tay thì không cần do dự. 

- Ôi, đây chính là thừa nhận muốn theo đuổi người ta à?

- … Tớ nói không lại cậu.

- Nói cậu nhát gan cậu lại không tin! Cậu chưa từng chủ động liên lạc với anh ấy, nói bóng nói gió rồi ám chỉ này nọ, ủy khuất ngã vào lòng anh ấy một chút thì có sao đâu! 

- Cậu cảm thấy tớ là loại người yếu đuối mặc người khác điều khiển sao?

Ngược lại Sơn Tùng luôn xin lỗi cô, nói bóng nói gió khuyên giải cô, đừng nói đến chuyện cô không để trong lòng, cho dù có cảm thấy ủy khuất cũng hết lâu rồi.

Triệu Giai Giai chưa từ bỏ ý định: 

- Anh ấy không chủ động liên lạc với cậu sao? Không thừa cơ hội hẹn cậu đi ăn một bữa sao?

- Không có! Chúng tớ không có gì để nói!

Tô Điềm Điềm sợ Triệu Giai Giai lại rặng hỏi nữa nên liền trực tiếp bác bỏ. 

Giống như đánh úp Triệu Giai Giai trước, vừa dứt lời thì di động để trên bàn liền reo lên.

Hai người cùng lúc nhìn màn hình di động.

“Sơn Tùng mời bạn thực hiện cuộc gọi thoại.” 

Cuối cùng Tô Điềm Điềm cũng cầm di động chạy trốn về phòng.

Cũng may Triệu Giai Giai là người có chừng mực, nhiều nhất là nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ chứ không xen quá nhiều vào chuyện riêng tư của cô.

Tiếng chuông di động không ngừng vang lên, Tô Điềm Điềm đứng phía sau cửa hít sâu hai cái mới miễn cưỡng đè ép cảm xúc nhộn nhạo trong lòng xuống. 

Cô ấn nút nghe, giọng nói hết sức bình tĩnh.

- Anh Tùng?

- A, nghe rồi. 

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, giọng nói từ vang đến gần giống như tâm trạng rất tốt. Tô Điềm Điềm đang do dự tiếp theo phải nói gì thì đối phương liền lên tiếng.

- Đang làm gì thế?

Lần này anh cách ống nghe rất gần, thậm chí cô có thể nghe thấy âm cuối cao giọng của anh có chút ý cười sắc nét. 

Không biết thế nào mà trong đầu Tô Điềm Điềm lóe lên câu nói trước kia của Triệu Giai Giai…

- Nửa đêm canh ba mà một người đàn ông hỏi cậu đang làm gì thì không phải anh ta nhớ cậu mà là muốn ngủ với cậu.

… Dừng lại! 

- Có, có chuyện gì không?

Suýt nữa cô đã tự cắn đầu lưỡi của mình rồi, vội vàng cầm di động để ra xa.

Đối phương không cảm nhận được sự khác lạ của cô nên giọng nói có vẻ như ngày thường: 

- Lúc trước có gửi một bài hát cho em, em nghe xong cảm thấy thế nào?

Ôi, chẳng qua là hỏi về bài hát mới thôi.

Tô Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn căng thẳng nữa. 

- Là bài hát “Một cộng một lớn hơn hai” phải không? Em nghe rồi, rất hay, đó là lấy cảm hứng từ chuyện kia sao?

- Ừ, em cảm thấy thế nào?

- … Rất ấm áp. 

Tô Điềm Điềm nghiêm túc hồi tưởng một chút:

- Phiên bản sửa sau đó hay hơn trước rất nhiều, không hổ là MTP.

Đầu dây bên kia cười rộ lên. 

Không biết thế nào mà trong đầu cô lại hiện lên dáng vẻ anh lăn lội trên giường cười ngây ngốc…

Nghĩ như thế có chút huyễn hoặc nha…

- Cảm ơn, nhưng anh vẫn thích em kêu tên anh hơn. 

Giọng nói của đối phương dịu dàng hơn trước, Tô Điềm Điềm ngừng thở không lên tiếng.

Dường như phát hiện sự cẩn trọng của cô, không biết vô tình hay cố ý anh lại dời đề tài qua bọn trẻ ở trung tâm giáo dục đặc biệt, quả nhiên khi nói đến đề tài quen thuộc thì cô liền buông lỏng cảnh giác.

Trong lúc vô tình thời gian lặng lẽ trôi qua, đến khi Tô Điềm Điềm nhận ra thì đã nói chuyện điện thoại hơn một tiếng đồng hồ. 

Liếc mắt nhìn bóng đêm dày đặc bên cửa sổ, đột nhiên cô cảm thấy có chút mệt mỏi.

Dường như đối phương vẫn còn rất hưng phấn, xuất phát từ một loại tâm tư nào đó, cô lại không đành lòng cúp máy.

Hai người tiếp tục nói chuyện, phần lớn thời gian đều là Sơn Tùng nói, Tô Điềm Điềm chỉ đáp lại vài câu, sự mệt mỏi ngày càng nhiều. 

Đang lúc mơ mơ màng màng, dường như cô nghe thấy Sơn Tùng hỏi cảm nhận của cô khi xem những MV đã từng phát hành.

- …

Nghe đến đề tài này, cô cũng tỉnh táo lại một chút. Nhưng cô có thể có ý kiến gì chứ, vẻ mặt của cô đầy phức tạp. 

Phản ứng đầu tiên khi cô nghe hai chữ MV chính là cô đã từng trải qua những cái đó, lại bỏ qua phạm vi câu hỏi của đối phương về tất cả MV đã phát hành.

Hồi lâu, cô mới nặn ra hai chữ đáp lại:

- Biến thái. 

- …

Bên kia im lặng hồi lâu, rồi lại thở phào nhẹ nhõm, giống như đã xác định cái gì đó, không đầu không đuôi trả lời lại:

- Anh biết rồi. 

-??? Anh biết cái gì?

Dường như Sơn Tùng do dự một chút mới hỏi lại:

- Vậy em cảm thấy “Chúng ta không thuộc về nhau” thế nào? 

- Bản đó…

Cô nhịn không được quay qua chỗ khác ngáp một cái.

Ngược lại Tô Điềm Điềm không có trải qua bài đó, bài hát đó giống như là ý tưởng mới, khi xem có cảm giác như đang ở tương lai. Nhưng cốt truyện có vẻ hơi mù mờ. 

Tô Điềm Điềm không biết mình có bắt chước những phó bản trước đó mà xuyên vào MV này không nữa.

- Rất cool, thiên tài khoa học gì đó mang lại cảm giác tính cách được tạo nên rất lạnh lùng…

Sơn Tùng khẽ cười một tiếng: 

- Lúc trước anh thích vào vai một nhân vật nguy hiểm. Bài này… cũng xem như là phải đi!

Tô Điềm Điềm thuận miệng ừ hai tiếng, cô nằm thẳng trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, cảm giác mí mắt ngày càng nặng trĩu.

- Vì để chế tạo ra thứ có thể bắt chước người sống mà anh ta đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, sau cùng còn bị hoang tưởng mà đi lạc lối… 

- Nhưng anh ta có một nhược điểm, đừng nhìn dáng vẻ anh ta thế mà hiểu lầm, thật ra sâu trong nội tâm anh ta luôn khát vọng có được tình cảm đơn thuần, dẫu sao chỉ là một người mắc bệnh cô độc dùng sai cách thôi…

Bỗng nhiên Sơn Tùng ngừng nói, tiếng hít thở đều bên tai thành công cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.

Ngủ rồi sao… 

Nghĩ đến chuyện bởi vì giấc mơ mơ hồ vào buổi chiều mà anh lại căng thẳng ăn nói không lưu loát, thế nhưng đối phương lại ngủ say với giọng nói của anh, Sơn Tùng nhịn không được lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Được rồi, câu chuyện đến đây kết thúc.

- Ngủ ngon, cô gái của anh. 

Đêm nay lại mơ thấy gì đây?

……

Ngoại truyện nhỏ: 

Sau này Tô Điềm Điềm nhịn không được mới hỏi Sơn Tùng sao phát hiện được có điều không đúng.

- Rất nhiều mặt, tính cách nè, thói quen nè đều rất giống với người trong mộng.

Sơn Tùng trả lời có chút mơ hồ, Tô Điềm Điềm lại càng phấn khích, nhịn không được đẩy đẩy anh: 

- Còn gì nữa không?

- … Còn có việc em lỡ miệng nói ra. Anh hỏi tất cả mà em lại trả lời “biến thái”, suy nghĩ kĩ thì có lẽ do ấn tượng đối với những cái đó quá sâu sắc… nhưng đó không phải là điểm chính.

Tô Điềm Điềm hết sức phối hợp: 

- Điểm chính là gì?

Sơn Tùng khẽ cười, hôn lên tóc mai của cô rồi nhẹ ôm cô vào lòng:

- Điểm chính là đến sau này mới phát hiện, khi thích một người thì cho dù cô ấy và người trong mộng có phải cùng một người hay không đã không còn quan trọng nữa… Ngoan, đừng cử động, để anh ngủ một lát. 

***

Đôi lời tác giả:

Loại hình của Triệu Giai Giai nên thả cho tổng tài, đó chính là vợ yêu 419 không chê vào đâu được hết! 

Cảm ơn sự tài trợ của những ông chủ… moa moa moa!