[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

Chương 48




Gần nửa đời của thiên tài khoa học quái dị Sơn Tùng có thể dùng đến hai chữ “truyền kỳ” để hình dung.

Sơn Tùng khi còn bé kết quả học tập bình thường, ham chơi đùa thích trêu chọc, không có gì khác biệt so với những bạn nhỏ bình thường khác. Mãi đến tận năm mười một tuổi, cha mẹ nói muốn đi du lịch hai người để hưởng thụ ngày kỉ niệm, sau khi tươi cười bước ra khỏi cửa thì không quay trở lại nữa. Nghe nói là đã xảy ra sóng thần, cha đi cứu mẹ, vốn dĩ là có cơ hội chọn một người sống tiếp, nhưng bọn họ đều không nỡ buông tay đối phương, cuối cùng hai người bị cuốn vào trong con sóng lớn.

Từ đó về sau, Sơn Tùng đột nhiên giống như là cởi ra được nút thắt vậy, anh nỗ lực học tập, nhảy lớp một mạch, cuối cùng năm ấy ở tuổi hai mươi ba anh thi đậu tiến sĩ của trường, được nâng lên trở thành đứa con cưng của trời. 

Ở trong mắt người ngoài anh vừa quái gở lại ít nói, lạnh lùng đến không có tình người, thậm chí anh còn như một thứ máy móc lạnh lẽo giống như những người máy mô phỏng do anh sáng tạo.

Nhưng dường như không hề có ai biết, anh cũng có một bí mật…

Anh tràn đầy sự khát vọng và hiếu kỳ một cách cố chấp đối với cái thứ gọi là tình yêu trong sáng, chân thành. 

Anh muốn biết rốt cuộc đó là một loại cảm giác như thế nào, mới có thể khiến cho cha mẹ mình trong trường hợp đó không một chút do dự nào mà lựa chọn như vậy. Anh cũng muốn biết, rốt cuộc bọn họ xuất phát từ tâm tình như thế nào mới có thể nhẫn tâm bỏ rơi bản thân mình.

Hơn hai mươi năm, quá cô độc.

Sau khi nghe tin tức cha mẹ qua đời, anh tự nhốt bản thân trong phòng, tốn mất mười tiếng để trưởng thành. 

Những vấn đề này anh đã nghĩ hơn mười năm mà vẫn chưa hiểu rõ.

Vì để có được đáp án, anh đã từng tạo ra ba người bạn gái cho bản thân.

Cô gái thứ nhất được một đôi tay dài nhỏ bé xinh đẹp, cô từng dùng đôi tay này để an ủi anh khi lạc lối, cũng đã từng dùng đôi tay này mạnh mẽ đẩy anh ra. 

Cô gái thứ hai thì có một đôi môi đỏ gợi cảm đến mê người, khiến cho người ta mất tự chủ mà sa vào. Thế nhưng cô lại dùng nó cãi vã với anh không ngừng, làm cho người ta phiền chán.

Cô nàng thứ ba sở hữu một đôi mắt thâm thúy, linh động, giống như được rắc lên những vụn sao vậy, khiến cho người ta không thể rời mắt nổi. Thế nhưng từ đầu đến cuối trong mắt cô chỉ toàn là nước mắt, cuối cùng cũng không nhìn anh lấy một chút.

Đến khi tiểu tổ nghiên cứu khoa học vừa mang người mô phỏng thứ ba rời đi, trong căn phòng thí nghiệm rộng lớn lại chỉ còn lại một mình anh. 

Bức tường trắng xám.

Gian phòng trống trải.

Sơn Tùng ngã xuống trên nền nhà lạnh lẽo giống như muốn nuốt chửng anh vậy, cảm giác cô độc mãnh liệt bỗng nhiên từ xung quanh kéo tới, đè ép đến mức anh không thở nổi. 

Chiếc đèn ánh sáng lạnh trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt, anh đưa tay muốn che đi, nhưng lại không thể che được.

- Lại chỉ còn lại mình ta.

Anh yếu ớt thở dài một hơi, ngơ ngẩn nhìn mu bàn tay của mình, giọng điệu đầy thất vọng và mất mát, vẻ mặt cô đơn. 

Đột nhiên, ngoài cửa chính của phòng thí nghiệm có tiếng gõ cửa.

- Học trưởng…

Bất chợt bên tai truyền đến một giọng nói ma mị quen thuộc, trong nháy mắt kéo anh từ trong cảm xúc đau thương ra bên ngoài. Sơn Tùng lập tức nhíu mày, đúng thật là bám dai như đỉa. Cô ta làm sao tại tìm đến đây? 

Trong mắt lóe qua một chút phiền chán, Sơn Tùng vẫn cứ nằm trên sàn không hề nhúc nhích.

Có thể người kia dường như cũng quyết tâm không để cho anh được thoải mái, vẫn gõ cửa liên tục.

- Học trưởng! Sơn Tùng. 

Thật ồn ào.

Trước đây sợ người ta cứ tới tới lui lui sẽ làm phiền đến việc anh làm thí nghiệm, vì vậy Sơn Tùng chọn phòng thí nghiệm ở một tầng gác tương đối hẻo lánh.

Hiện tại anh hối hận rồi. 

Bởi vì vị trí quá mức hẻo lánh, ngoại trừ chính anh, đến người bị cái tiếng hét của Tô Điềm Điềm làm phiền cũng không có ai, cũng sẽ không có người nào khác có thể đuổi nổi cô đi.

Vẻ mặt Sơn Tùng ung dung, nếu như mình không ra mặt, đối phương rất có thể sẽ phòng thủ ở bên ngoài một ngày.

- Kẹo da trâu. 

Sơn Tùng không chịu được mắng một tiếng, mặt tối sầm lại ngồi dậy.

Tô Điềm Điềm đã la hét cả nửa ngày ở cửa rồi.

Giọng nói của cô nũng nịu, hét cũng vô cùng uyển chuyển, dù là có ai vô tình nghe được cũng sẽ phải khen ngợi một câu chân thật. 

Nhưng trên thực tế…

Tô Điềm Điềm nhàn rỗi ngồi dưới đất rung chân, trong miệng hét câu được câu không, mắt lại nhìn chằm chằm vào trò game trên điện thoại di động.

- Ôi trời.   

Tô Điềm Điềm mau mau ấn tắt màn hình, theo bản năng lập tức giấu điện thoại vào trong túi. Bỗng nhiên cửa chính được đẩy ra một khe, cô vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với người nào đó mặt mày đen thui.

- À… hóa ra học trưởng ở đây à.  

Cô ngượng ngùng cười hai cái, run run đứng dậy, cũng không biết đối phương có thấy cô đang đánh game hay không. 

Cũng không phải cô quá qua loa, thực sự là cái phó bản Sơn Tùng này quá khó chơi, cô vốn chỉ là tưởng tượng muốn đánh thức cảm giác tồn tại như thường lệ, không ngờ rằng vẫn là gọi anh đến mức mở cửa.

Xuất phát từ sự chột dạ, Tô Điềm Điềm quyết định đánh đòn phủ đầu, ngay lập tức nở một nụ cười xán lạn:

- Học trưởng… 

Sơn Tùng ngắt lời một cách không nể tình:

- Một phút.  

- Hả? 

- Cô còn năm mươi giây.

Tô Điềm Điềm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới từ sắc mặt đen thui của đối phương hiểu ra là anh muốn cô trong vòng một phút nói rõ mục đích đến đây.

- À ừ…Tôi chỉ là nghe người ta nói anh đã một ngày không ra khỏi phòng thí nghiệm, cũng không thấy anh đặt thức ăn bên ngoài hay gì. Tôi sợ cơ thể anh không chịu nổi, cho nên… 

Cô cười rồi nhấc tay giơ lên cái hộp giữ nhiệt, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.

- Đem về đi.

Tô Điềm Điềm bị anh đâm một phát đến sững sờ, Sơn Tùng dường như cũng nhận ra thái độ của mình có vẻ không đúng lắm, lập tức dừng lại một chút, hơi hơi thả lỏng giọng nói, cố gắng sửa lại câu nói. 

- Tôi muốn nói là cảm ơn, tôi không cần. Cô mang về đi.

Tô Điềm Điềm lắc đầu, ánh mắt chân thành mà tha thiết:

- Vậy sao được, cơ thể của anh vẫn là quan trọng hơn cả, ít nhiều cũng nên ăn một chút… 

- Tôi không cần.

- Học trưởng…

- Tôi nói tôi không cần. 

Sơn Tùng bỗng nhiên cao giọng, cửa chính của phòng thí nghiệm bị anh đá một cái ra ngoài, đập vào mặt tường phía sau phát ra một tiếng vang rất lớn, thậm chí đập nứt một chút sơn tường.

Sơn Tùng đột nhiên nổi giận, hai người đều giật nảy mình.

Yên lặng. 

Thời gian giống như đột ngột bị dừng lại vậy, hoặc là giống như đã trôi qua cả một thế kỉ vậy.

Tô Điềm Điềm yên lặng mà ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh nhưng có chút đáng sợ.

Sơn Tùng bị cô nhìn chằm chằm một lúc, không biết tính sao thì cảm giác có hơi chột dạ. Anh bối rối rời đi tầm mắt, nhưng vẫn cứ giằng co ở đây. Khuôn mặt anh tối sầm lại, hít một hơi thật sâu, giọng nói cứng ngắc. 

- Xin cô, sau này không cần đến tìm tôi nữa.

Anh dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Hành động của cô rất quấy nhiễu tôi. 

Lại yên lặng một lúc.

Ngay khi Sơn Tùng không chịu nổi áp lực muốn đóng cửa đuổi người, Tô Điềm Điềm bỗng nhiên nhoẻn miệng, khẽ cười một tiếng. Giọng nói bình tĩnh cứ như là mọi thứ đã từng xảy ra rồi vậy.

- Tâm trạng không tốt. 

Sơn Tùng không hé răng.

Cô đợi hai giây, vô cùng tự nhiên mà cúi người để hộp giữ nhiệt xuống đất. Mái tóc dài đen nhánh theo động tác của cô trượt xuống từ bả vai, Sơn Tùng nhạy cảm ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng từ trong không khí.

- Nghĩ đến cuộc sống bình thường của anh cũng không quá quy luật, bên trong là thức ăn và canh tôi cố ý đi mua ở nhà ăn chung của trường. Bí đao xương sườn, thanh nhiệt giải độc, bây giờ xem ra vừa hay có thể cho anh hạ hỏa. 

- Đồ cứ để ở đó, thích ăn hay không kệ anh.

Tay cầm leng keng một tiếng va vào vách hộp giữ nhiệt, Tô Điềm Điềm quay người một cách thoải mái, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Sơn Tùng dừng lại một lúc, sau đó cũng kéo cửa lên. 

Cùm cụp một tiếng khóa cửa lại, anh một lần nữa lại nhốt mình trong phòng thí nghiệm, cũng tách rời ra hai thế giới.

Sau mười phút, Sơn Tùng sầm mặt lại mở cửa chính của phòng thí nghiệm ra. Chiếc hộp giữ nhiệt bằng nhôm lẻ loi đặt cạnh cửa, không có một chút dấu vết từng bị dịch chuyển.

- Chậc, thật sự là phiền phức… 

Anh mất kiên nhẫn than phiền một câu, bất đắc dĩ đưa tay nhấc đồ lên, sau đó lại đóng cửa. Tốc độ rất nhanh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Tô Điềm Điềm núp trong bóng tối thấy được cảnh này, khẽ hừ một tiếng, lập tức hãnh diện.

Hứ, đấu với tôi. 

Trong mấy ngày tiếp theo, Sơn Tùng đều không gặp Tô Điềm Điềm.

Khi đi học anh đều sẽ vô tình liếc nhìn vị trí chính giữa kia, nhưng từ lâu người ở đó đã biến thành một khuôn mặt xa lạ khác.

Khi đi trên đường anh cũng sẽ vô thức mà đi kề ra bên ngoài một chút, giống như ở bên cạnh còn một cái đuôi nhỏ líu ra líu ríu đi theo. 

Đến ngay cả khi đến nhà ăn ăn cơm, tình cờ nhìn thấy canh bí đao xương sườn cũng sẽ cố ý nhìn thêm một lần nữa.

- Muốn ăn canh bí đao xương sườn sao.

Sơn Tùng bỗng nhiên bừng tỉnh, bác gái ở nhà ăn đang cầm một cái muôi lớn đứng trước mặt anh. Hóa ra anh đã vô thức mà đi đến trước ô cửa này. 

- Không cần…

-  Anh theo bản năng phản bác, nhưng không hiểu vì sao lời còn chưa nói ra đã nuốt lại.

- Chậc…thôi, múc đi. 

Bác gái nhà ăn cười cười, tên nhóc này đã quanh quẩn một lúc trước ô cửa nhà bọn họ mấy ngày nay rồi mà từ trước đến nay chưa từng gọi món. Cũng không biết ngày hôm nay đột nhiên làm sao mà lại nghĩ thông rồi, trực tiếp đi tới đây.

- Cũng không biết mấy nam sinh các cậu nghĩ như thế nào, học cái xấu gì mà giống với cô bé lại thịnh hành việc ăn uống điều độ giảm béo. Người cũng không phải mập lắm, rốt cuộc không phải là làm tội bản thân.

Bác gái lải nhải cằn nhằn nói, khi lấy đồ thì cố ý múc thêm mấy miếng thịt xương. 

- Cứ theo lời bác, muốn ăn cái gì thì ăn, cơ thể của mình vẫn là quan trọng nhất. Không đủ cơm thì đến lấy thêm.

Trong lúc bừng tỉnh lại nghe được vài chữ “cơ thể quan trọng”, Sơn Tùng có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, miễn cưỡng cười một cái cảm ơn.

Cuối cùng anh bưng một khay to canh xương sườn, tìm một chỗ ngồi trong phòng ăn. 

Tay nghề của đầu bếp đằng sau khá tốt, một khay canh xương sườn mùi vị như món ăn ở nhà hàng năm sao.

Màu sắc sặc sỡ, canh thơm ngon mỹ vị.

Đáng tiếc anh ăn lại không biết vị.