Từ hôm nhận được lời tỏ tình của nam chính đến giờ, Khiêm Du vẫn một mực trốn tránh hắn.
Cho đến một ngày, bị nam chính chặn lại ở một góc sân trường, cực kỳ mạnh mẽ mà giam cậu lại, bắt cậu phải đối mặt với vấn đề.
Kỳ thật, ngay từ đầu, Khiêm Du ít nhiều vẫn nhìn ra thái độ của nam chính đối với hắn có vẻ quá ... ân cần, nhiều hành động thậm chí vượt mức bạn bè, nhưng cậu vẫn im lặng.
Ừ thì cũng một phần lí do là vì cậu rất là hưởng thụ những chăm sóc đó!
Nhưng mà phần khác, như bao lần cậu đã từng tự nhắc nhở mình, rằng nếu như để tình cảm của cả hai chệch đi quá xa, Tình Tiết sẽ làm ra chuyện gì, ai mà biết được.
-Lãnh Thiên Hàn, tôi lặp lại lần nữa, thả tôi ra! – Khiêm Du nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh băng trước mắt, thở dài trong lòng.
-Không, cậu phải cho tôi câu trả lời rõ ràng, đừng mong trốn tránh. – Lãnh Thiên Hàn lúc này, thật sự trở về đúng với thiết lập trong tiểu thuyết gốc, cực kỳ lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào hai mắt Khiêm Du, "tựa như nhìn một con mồi".
Khiêm Du nhìn hắn, trong một tích tắc, cậu đã ghĩ cần gì phải tự làm khổ nhau như vậy, rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, vì sao không đáp ứng hắn...
-Không! – Khiêm Du nhắm hai mắt, đẩy hắn ra. – Tình cảm của chúng ta sẽ không đi đến đâu đâu!
-Vì sao không đi đến đâu. – Đôi mắt Lãnh Thiên Hàn ngày càng tối lại.
-Cậu đừng có hỏi nữa, tôi đã nói là không rồi! – Khiêm Du cương quyết. – Thật sự, chúng ta không thể nào có tương lai đâu, cậu đừng cố chấp nữa!
-Cậu chưa từng bắt đầu, làm sao biết chúng ta không có tương lai! – Hắn gằn giọng, lần đầu tiên từ khi Khiêm Du biết hắn, nam chính thể hiện sự giận dữ của mình rõ ràng đến vậy.
Cậu nhắm hai mắt mình lại, cố kiềm nén lại cảm giác chực trào của nước mắt, cắn răng:
-Tương lai của cậu là Diêu Tuyết Băng, không phải tôi.
Lãnh Thiên Hàn trong một giây phút, có vẻ như sắp gầm lên đến nơi, nhưng hắn kềm lại:
-Cậu điên rồi. Tôi và cô ta chẳng liên quan gì nhau cả.
"Tôi không điên, vì tôi biết chắc, tối nay, cậu sẽ phải theo Tình Tiết mà cưỡng hôn cô ấy, và sau đó, mối quan hệ của hai người sẽ càng ngày càng không thể tách rời." – Khiêm Du cam chịu nghĩ.
Nhìn hắn có vẻ như cũng sắp khóc đến nơi, hai mắt đỏ ngầu lên, gương mặt đầy đau đớn. Khiêm Du cũng không biết là móng tay đang bấm vào lòng bàn tay mình đau hơn, hay là tim mình đau hơn nữa.
-Tối nay – Cậu nói. – Tối nay tôi sẽ đến nhà cậu, nếu như suốt đêm cậu không ra khỏi phòng, thì tôi sẽ ... suy nghĩ lại về vấn đề của hai đứa mình!
Tối nay, theo đúng như tiểu thuyết, nam chính sẽ phải lén hôn nữ chính trong phòng của cô ta ở nhà hắn, nên chắc chắn nửa đêm hắn sẽ bị điều khiển ra khỏi phòng.
Lãnh Thiên Hàn có hơi ngơ ra, không hiểu vì sao cậu lại đưa ra một lời cá cược quái đản đến vậy, nhưng hắn nghĩ, việc mình ở phòng suốt đêm là đương nhiên mà, đây chẳng khác nào gián tiếp đồng ý sẽ suy nghĩ cả.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy, trong chuyện này có điều gì đó không bình thường. Thế nhưng hắn vẫn đồng ý:
-Được, nhớ giữ lời đó!
Bởi vì nguyên do nào đi nữa, nếu có cơ hội có thể khiến Khiêm Du suy nghĩ lại về mối quan hệ này, hắn cũng sẽ không từ bỏ.