Khiêm Du nghe thế, nước mắt càng giống như vỡ đê, tràn ra nhiều hơn. Cậu ngẩng đầu, lại một lần nữa hôn lên môi hắn như một lời đáp trả, cũng như một dấu hiệu. Lãnh Thiên Hàn ngớ người hồi lâu, cuối cùng mừng rỡ, rồi hạnh phúc, tất cả cảm xúc dồn nén cuối cùng khiến hắn quyết đoán hóa sói triệt để. Sói chê thịt dâng tận miệng là sói ngu!
Hai người ôm chặt lấy nhau, nhiệt tình, mãnh liệt hôn môi, như muốn nuốt người kia vào bụng mình. Đừng nhìn Lãnh Thiên Hàn bình thường ngốc ngốc ưa bán manh, thời khắc quyết định, tay hắn nhanh hơn bao giờ hết lột sạch hai người. Đôi môi bình thường lạnh lùng ít nói bây giờ nóng như lửa, in từng dấu ấn nóng hổi lên làn da của người mình thương.
Hắn muốn khiến cho cả người của Du đều thuộc về hắn!
Đôi môi xâm lấn đến hạt đậu màu hồng nhạt ở bên phải, tay thì an ủi chăm sóc bên còn lại. Có lẽ là do Khiêm Du thiếu sắc tố, nên dù là tóc, làn da, hay là hạt đậu, thậm chí là chỗ tư mật cũng có màu nhạt hơn người thường rất nhiều.
Hai hạt đậu bị mút đến sưng lên, từ hồng nhạt chuyển sang đỏ thẫm. Khiêm Du ưỡn người lên, nức nở một tiếng. Hai tay vừa như ôm, lại vừa như đẩy cái đầu màu bạch kim trước ngực mình ra. Khi thấy đã chơi đùa đủ với ngực cậu, hắn lại tấn công xuống cái eo mảnh khảnh với đường cơ hình chữ V rõ ràng, khiến hắn mê mụi. Ngay cả cậu nhóc đang đứng thẳng hắn cũng hôn, khiến cho Khiêm Du còn là trai zin suýt thì "cướp cò".
Nhưng hắn không bồi hồi lâu chỗ đấy, tiếp tục hôn xuống hai bắp đùi trắng mịn, đến cẳng chân và đầu ngón chân...
-Này! - Khiêm Du bị hôn ngón chân giật nảy cả mình, trừng mắt, co chân đạp hắn. Nam chính sà-ma lúc này đã thành Sói sà-ma cười hì hì, rướn người lên hôn cậu. Một tay ôm cậu nhóc của hai người cùng một chỗ mà vỗ về. Một tay theo đường cong thắt lưng trượt xuống, dừng trên đôi mông căng mẩy.
Thật ra trong tiểu thuyết gốc, Khiêm Du cũng tính là một nam phụ cực kì có mị lực phái nam, còn yêu bạn thân của nữ chính cơ mà. Nhưng chẳng hiểu sao, cơ thể của cậu có cao đấy, có cơ bắp đấy, nhưng da thì vừa trắng vừa mịn như lụa, khéo ối cô phải ghen tị, còn có cặp mông vô cùng hút mắt. Nếu như không phải tiểu thuyết gốc là nam nữ, mà là tiểu thuyết đam mỹ, cậu chắc chắn là bên nằm dưới. Gì chứ, mông đẹp như thế, không ở dưới uổng lắm!
Lãnh Thiên Hàn ban đầu cũng chỉ dùng một tay mà nắn mông cậu, nhưng mà một lát sau như nghiện rồi, dùng cả hai tay mà đùa giỡn ngắt nhéo, cảm nhận bờ mông như có chứa nước trong đấy, đụng một cái thôi thì sẽ run run hồi lâu, đầu ngón tay còn cố ý như có như không đưa vào cửa động, khiến Khiêm Du thẹn đến mức cắn mạnh lên vai hắn.
Lãnh Thiên Hàn cười khẽ xoay người cậu lại, kê thêm cái gối dưới bụng cậu, khiến bờ mông đã vểnh lại còn vểnh hơn. Nhìn như có thể bóp ra sữa. Hắn cúi xuống cắn lên mông cậu một cái, để lại một dấu răng cực kì chói mắt, khiến cho Khiêm Du rên lớn một tiếng.
Như chưa đủ, hắn vừa hôn lên mông cậu, vừa nắn bóp bên còn lại. Sau đấy cực kì vô liêm sỉ mà bóp một cái thật mạnh, rướn người lên thì thầm vào tai cậu:
-Này, cậu nói thử xem, tôi nắn một lát nữa thì có ra sữa được không?
Khiêm Du đang động tình, nghe thế thì giận dữ thúc vào người hắn, chống tay muốn đứng lên:
-Đồ khốn, mông tôi không phải ngực con gái! Muốn kiếm sữa thì đi mà kiếm cô Diêu Tuyết Băng của cậu ấy, tránh ra!
Lãnh Thiên Hàn thấy cậu giận như thế, biết mình đùa quá trớn, vội ôm chặt cậu vào lòng, hôn lên tai cậu:
-Du, tôi xin lỗi, tôi không có ý so cậu với phụ nữ, tôi chỉ thấy mông cậu rất đẹp. Au! Đau quá! Không phải không phải, đừng giận, là mông tôi đẹp, mông tôi mới ra sữa, được chưa? Du à, đừng giận mà...
Khiêm Du nghe hắn nói, vừa thẹn vừa buồn cười, cuối cùng không nhịn được phì cười. Tự hỏi trên đời sao lại có cái tên vừa ngốc lại vừa mặt dày như thế?!
Thấy cậu cười, Lãnh Thiên Hàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bình thường Du luôn chiều hắn, dịu dàng với hắn, khiến hắn được nước lấn tới. Suýt chút là mất vợ vì nói bậy rồi!
Sau đấy, hắn cực kì an phận không dám đùa giỡn quá trớn nữa, đàng hoàng nghiêm chỉnh làm xong mở rộng, đàng hoàng nghiêm chỉnh mặc áo mưa, cũng đàng hoàng nghiêm chỉnh mà xách súng ra trận.
Thời khắc cao trào, hắn gấp rút vận động, nhìn nét mặt ửng hồng của người dưới thân, hắn cúi xuống hôn lên môi cậu, thì thầm:
-Tôi rất thích cậu, rất thích rất thích cậu, Du của tôi!
Đêm hôm đấy, hắn lăn qua lăn lại Khiêm Du đến khi cậu mệt không nhấc nổi tay lên nữa thì mới được tha cho. Cuối cùng sau khi ra lệnh người hầu dọn dẹp phòng cùng thay drap giường, còn mình nhẹ tay nhẹ chân ôm người đi tắm rửa rồi lại ôm trở lại giường. Nhìn người ngủ say trong lòng mình, hắn hôn lên trán cậu:
-Đừng bao giờ rời khỏi tôi nhé.
Rồi mãn nguyện ôm người vào lòng, nhắm mắt lại. Hắn không biết được, từ khóe mắt người hắn ôm trong lòng, giọt nước mắt trong suốt nhẹ chảy ra.