Nguyên Hân Lâm ở ngoài đường đứng yên thật lâu, ánh mắt phức tạp nhìn về phương hướng Tô Yên rời đi.
Một lúc lâu sau, mới rời khỏi đây.
Đi chưa được mấy bước, lại dừng chân.
Trên mặt cỏ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, một cái móc chìa khóa hình bông hoa màu trắng lọt vào trong tầm mắt.
Đôi mắt cậu ta chợt lóe sáng, theo bản năng nhìn về phía cửa nhà Tô Yên.
Cậu ta nhớ rõ, vừa nãy Tô Yên nói là ra ngoài tìm móc chìa khóa.
Là cái này sao?
Vừa nghĩ xong, đã khom lưng nhặt cái móc chìa khóa kia lên.
Móc chìa khóa mới tinh, bên trên còn chưa xé giá.
Cậu ta hơi mỉm cười, đút móc chìa khóa vào trong túi, một bàn tay nắm chặt cặp sách, dọc theo con đường rời đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên vừa mới ra cửa.
Lại nhìn thấy người trước mắt, chớp chớp con ngươi.
Sau khi hai người đối diện một lúc lâu, Tô Yên lên tiếng: "Sao cậu lại tới đây?"
Giọng nói lười nhác trả lời: "Ừ."
Khương Nhiên dựa vào cửa, trên người mặc đồng phục cao trung Đế Đô.
Hắn rũ mắt, nhìn về phía chân của Tô Yên: "Đỡ hơn chưa?"
"Ừm, không đau nữa." Cô nghiêm túc trả lời.
Khi nói chuyện, Khương Nhiên duỗi tay, cầm lấy cặp sách của cô.
Rất tự nhiên cầm tay cô: "Đi thôi."
Tô Yên cũng rất ngoan, hắn nói cái gì chính là cái đó.
Thành thành thật thật đi theo phía sau hắn.
Khương Nhiên nhìn cô: "Không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt: "Muốn hỏi cậu chuyện gì?"
Nói xong, bước chân của hai người dừng lại.
Nhìn vào đôi mắt cô, đơn thuần sạch sẽ không nhiễm tạp chất.
Một lúc sau, hắn khom lưng cúi người, khuôn mặt để sát vào Tô Yên, khóe môi sắc bén vẽ ra một độ cong:
"Hỏi tôi, vì sao ngày hôm qua lại hôn cậu."
Tô Yên còn chưa có phản ứng gì.
Tâm hồn hóng hớt của Tiểu Hoa lại hừng hực bốc cháy: [Oa~~, ký chủ! Cố lên! Thu phục hắn!]
Tô Yên chớp chớp mắt, theo bản năng cúi đầu, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của mình, trái tim đang đập nhanh hơn.
Cái loại cảm giác đêm qua, lại xuất hiện.
Hòa hoãn trong chốc lát cô mới thành thành thật thật lên tiếng: "Vì sao tối hôm qua cậu lại hôn tôi."
Tô Yên hỏi lại, ngược lại làm cho Khương Nhiên sửng sốt.
Duỗi tay nắm chặt cánh tay cô, kéo người vào trong ngực mình, làm hai người càng dính sát vào nhau.
Nhìn từ xa, cơ hồ thoáng để sát vào chút nữa, là có thể hôn tới: "Cậu không biết sao?"
Ngữ khí mờ ám mang theo một tia ý cười.
Tô Yên khẽ liếm khóe môi.
Giọng nói của Tiểu Hoa rất nhỏ, nhưng đang rất kích động: [ "Ký chủ, hắn đang tỏ tình với cô nha.]
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn Khương Nhiên:" Cậu đang tỏ tình sao? "
Khương Nhiên nhướng mày, duỗi tay túm lấy nơ bướm trên cổ cô:
" Còn không phải là quá ngốc. "
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát:" Tôi cần có thời gian suy nghĩ. "
" Suy nghĩ bao lâu? "
" Ừm, bảy ngày. "
Khương Nhiên cười khẽ, duỗi tay kéo người vào trong ngực, ngữ khí lại rất cứng rắn:" Ba ngày. "
".. Được. "
Cô gật đầu đồng ý.
Chờ đến khi đi tới cao trung Đế Đô, vừa vào lớp, Tiểu Hoa đã không nhịn được lên tiếng: [Ký chủ, sao cô lại biết trả lời là cần thời gian suy nghĩ? ]
Trong suy nghĩ của Tiểu Hoa, đây là lời Tô Yên tuyệt đối không thể nghĩ ra.
Tô Yên đặt cặp sách lên bàn, ngồi xuống.
Nhỏ giọng nói:" Học từ quyển 《 Kế hoạch theo đuổi vợ của nam thần》 mà mi đưa cho ta.]
Không ngờ là quyển sách mình đưa cho ký chủ, ký chủ chẳng những nghiêm túc xem, còn học đi đôi với hành.
Tiểu Hoa vẻ mặt sùng bái: [Ký chủ, cô thật là lợi hại]
Trên mặt Tô Yên lộ ra một nụ cười nhạt: "Ta biết a."
Tiểu Hoa: [..]
Đúng vậy, ký chủ quả nhiên rất giỏi.