Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 27




Editor: Độc Ẩm

Vân chu bay bảy tám ngày đưa bốn người đến thành Thương Ngô.

Thành Thương Ngô nằm ngay cạnh dãy núi Thương Ngô, trong vùng quản lý của Thương Ngô Phái, trong thành có một nửa là người nhà và con cháu của Thương Ngô Phái, một tiểu nhị bất kỳ nào đó trong thành cũng có thể chính là thân thích của vị trưởng lão nào đó trong Thương Ngô Phái.

Cho nên dù là ai đến thành Thương Ngô cũng phải đối xử khách khí lễ độ kể cả với một người khất cái trên đường, thực hiện ngũ đức tứ mỹ kính già yêu trẻ đến nơi đến chốn.

U Vũ và Lộ Nhất Minh bị ép bế quan mấy ngày, lúc gần đến nơi, hai người mới "xuất quan", bọn họ dè dặt liếc nhìn Cơ Tinh Loan rồi mới cười chào hỏi Phong Già Nguyệt.

"Sao rồi? Có thu hoạch gì không?" Phong Già Nguyệt thuận miệng hỏi.

"Có một chút." U Vũ cụp mắt, không dám đối diện với nàng khi nói dối.

Cơ Tinh Loan hừ lạnh trong lòng một tiếng, U Vũ đời trước toàn nói láo cũng đâu có thấy mặt đổi sắc, bây giờ hắn kém hơn nhiều rồi, chỉ cần Phong Già Nguyệt tỉ mỉ một chút là có thể phát hiện hắn có bất thường.

May là lúc nàng thả lỏng thì hai chữ "tỉ mỉ" không có trong từ điển của nàng.

Phong Già Nguyệt kể một vài chuyện để mấy đứa nhóc hiểu sơ về thành Thương Ngô, U Vũ và Lộ Nhất Minh nghe say sưa, cho đến khi xuống khỏi vân chu, hai người vẫn có chút chưa đã.

Vừa đặt chân xuống đất thành Thương Ngô, tay phải của Phong Già Nguyệt đã bị một bàn tay to ấm áp bao trọn, nàng quay lại nhìn, là sườn mặt thản nhiên của Cơ Tinh Loan.

Nàng không khỏi hơi phiền muộn, bao giờ đứa trẻ này mới phát hiện bây giờ hắn và nàng đã không còn thích hợp tay trong tay đây?

Rõ ràng là người thông minh như vậy, trong truyện nam chính hiểu rất rõ chuyện này mà, qua bàn tay nàng nuôi lớn, nhận thức về phương diện này lại loạn hết cả.

Tất cả là hậu quả của việc bế quan!

Nàng lặng lẽ thở dài một tiếng, Cơ Tinh Loan hỏi nàng bằng vẻ mặt thuần khiết: "Sao tỷ tỷ lại thở dài?"

"Là do thành Thương Ngô đẹp quá." Phong Già Nguyệt tùy tiện bịa cớ, "Nghĩ đến thành Tiên Thủy hẻo lánh của chúng ta nên đột nhiên muốn thở dài."

"Đúng là rất đẹp." Cơ Tinh Loan nhìn xung quanh một lượt, mỉm cười hỏi nàng, "Tỷ tỷ thích nơi này lắm à?"

"Thích lắm." Trước đây nàng đã tới một lần, nhưng chỉ nán lại ba ngày, có thể nói là vội đến vội đi, còn chưa kịp nhìn ngắm kĩ thành Thương Ngô, lần này nàng phải ở lại lâu hơn mới được.

Chẳng mấy khi được đến giới tu tiên một lần, trước khi xuyên về, nàng phải ngắm nhìn thế giới này thật nhiều, cảm nhận phong tình khác nhau ở các nơi. Sau này nếu có cơ hội, nàng còn muốn đến Ma Vực xem, cảm nhận sự đa dạng giống loài.

Lúc này một lọn tóc của nàng bị gió thổi tung, bay lượn bên khóa miệng nàng. Cơ Tinh Loan giơ tay, hai ngón tay thon dài kẹp lấy lọn tóc nghịch ngợm kia, nhẹ nhàng vén ra sau tai nàng, thản nhiên nói: "Vậy chúng ta ở lại đây lâu một chút."

Phong Già Nguyệt cười mi mắt cong cong: "Chúng ta đúng là tâm linh tương thông."

Không hổ là người nàng nuôi lớn!

Cơ Tinh Loan khẽ cười một tiếng, không phải hắn và nàng tâm linh tương thông, chỉ là sở thích của nàng quá dễ đoán mà thôi. Luôn đầy hiếu kỳ với những thứ mới lạ, mỗi lần đến một nơi mới, nhất định phải ăn đồ ăn địa phương, cảm nhận phong tình địa phương, những lúc như vậy, nụ cười trên gương mặt nàng đều vô cùng sáng lạn.

Không biết trước đây nàng ở nơi phong bế đến mức nào mà lại tò mò đến vậy.

Chính vì vậy nên hắn chưa bao giờ nghi ngờ nàng và hắn giống nhau, nếu mang theo ký ức quay lại quá khứ giống hắn, chắc chắn nàng sẽ không có lòng hiếu kỳ như vậy, cái đó không giả vờ được.

Ví dụ như hắn, khi nhìn thấy thành Thương Ngô, trong đầu chỉ hiện lên đủ loại ký ức có liên quan đến nơi này, cùng với những kẻ hắn sắp giết ở đây.

Cho dù có đến một số nơi mà đời trước chưa từng đến, ánh mắt cũng sẽ không hiếu kỳ là bao, bởi vì trong mắt của những người từng trải, những nơi này cũng không có gì khác biệt, đồ vật không có gì khác biệt, người cũng không có gì khác biệt......

"Tiểu Tinh, ở đằng kia có người bán kẹo dẻo kìa, đệ có muốn ăn không?"

Cơ Tinh Loan nhìn theo hướng Phong Già Nguyệt chỉ, cách mấy chục mét có một xe bán hàng rong bày đủ loại viên kẹo dẻo các màu, tỏa ra mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, xung quanh có một đám nhóc đang líu ríu chờ mua.

Ánh mắt hiếu kỳ và mong chờ của nàng bây giờ không khác gì đám nhóc đó.

Lúc nãy không muốn dắt tay hắn thì nàng luôn miệng nói hắn là người lớn, bây giờ nhìn thấy kẹo dẻo thì nàng lại quên có chọn lọc chuyện hắn là người lớn rồi à?

Mà kể cả là lúc hắn còn nhỏ, hắn cũng chưa bao giờ hứng thú với mấy thứ này!

"Cũng thơm đó." Cơ Tinh Loan mỉm cười nói, "Mua đi."

Vì thế Phong Già Nguyệt vui mừng hớn hở chen chúc xếp hàng với một đám nhóc mua về hơn mười loại kẹp, mỗi loại đựng trong một túi giấy khác nhau.

Chia cho Cơ Tinh Loan, U Vũ và Lộ Nhất Minh mỗi người một cái, hai người còn lại đều mang vẻ mặt ngu ngơ, chỉ có Cơ Tinh Loan là mỉm cười thản nhiên ăn hết viên kẹo mùi hạt mè, còn rất tâng bốc nói: "Không tồi."

"Đúng là ngon thật." Phong Già Nguyệt nếm thử mỗi loại một ít, thế giới tu tiên có rất nhiều thứ, mặc dù không có nhiều loại và kiểu dáng như ở thế giới trước khi nàng xuyên sách, nhưng có lẽ là vì có linh khí cho nên đều rất ngon.

Nàng lại đưa cho Cơ Tinh Loan một loại khác, Cơ Tinh Loan vẫn mỉm cười ăn hết, còn như lơ đãng nhìn lướt qua hai người kia một cái.

U Vũ và Lộ Nhất Minh đột nhiên có cảm giác "Hắn đang cười nhạo chúng ta", hai người cũng ăn hết kẹo, vị ngọt dính ở cổ họng, bọn họ khẽ nhíu mày.

"Tỷ tỷ, hình như bọn họ không thích lắm đâu." Cơ Tinh Loan thừa cơ nói.

Phong Già Nguyệt nhìn sang, quả nhiên thấy vẻ mặt nhăn nhó của hai người, nàng cười nói: "Không thích thì không phải ăn đâu."

"Tiểu Tinh, đệ thử vị này đi." Nàng lại lấy ra hai viên, nàng và Cơ Tinh Loan mỗi người một viên, phần còn dư nàng gói lại bỏ vào túi trữ vật, cất đi ăn dần, lần này nàng không chia cho hai người kia nữa.

"Cái này là thơm nhất, ăn cũng giòn nhất." Cơ Tinh Loan đánh giá, "Ta thích nó nhất."

"Ta cũng thích nó nhất." Trong lòng Phong Già Nguyệt bổ sung thêm một câu, không hổ là người ta nuôi!

Cơ Tinh Loan lại quét ánh mắt sâu xa về phía U Vũ và Lộ Nhất Minh, quả nhiên thấy U Vũ hơi ảm đạm, Lộ Nhất Minh cũng có chút mất mát, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng.

_______

Mộ kiếm năm mươi năm một lần sắp tới, thành Thương Ngô có rất nhiều người lui tới, phần lớn họ đều đeo một thanh kiếm trên lưng, nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi, cõi lòng tràn đầy mong đợi, bọn họ đều đến đây vì muốn chiêm ngưỡng thánh địa của kiếm tu và muốn tìm được một thanh kiêm tốt.

So với những thành đã từng đi qua thì thành Thương Ngô là thành lớn nhất, nhưng cổng thành chỉ có mấy thủ vệ đứng cho có lệ, mấy thủ vệ này còn rất lơ là.

"Ơ?" Lộ Nhất Minh cũng hơi nghi hoặc, thủ vệ của thành Tiên Thủy còn nghiêm ngặt hơn ở đây nhiều.

Phong Già Nguyệt cười giải thích: "Bên cạnh là phái Thương Ngô, ai dám đến đây làm chuyện xấu chứ?"

Lộ Nhất Minh bỗng nhiên hiểu ra, phái Thương ngô không chỉ có Nguyên Anh chân quân mà còn có Hóa Thần tôn giả trong truyền thuyết, nghe nói còn có một lão tổ đang kỳ Độ Kiếp, có những sự hiện diện chấn động đó thì đúng là hữu dụng hơn thủ vệ ở cổng thành nhiều.

"Nếu như sau này Thiên Cực môn chúng ta cũng có thể huy hoàng như vậy thì tốt quá." Hắn khẽ nói, giọng nói đầy kỳ vọng.

Bên cạnh vang lên một tiếng cười nhạo: "Không biết môn phái tép riu ở đâu tới mà cũng dám mơ tưởng giống phái Thương Ngô, mơ tưởng hão huyền, không biết trời cao đất rộng."

Mặt Lộ Nhất Minh hơi đỏ lên, dù tương lai hắn có phóng khoáng ngang ngạnh như thế nào thì bây giờ hắn cũng chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi da mặt mỏng mà thôi.

Nghe lén người khác nói thầm mà ngươi còn lý sự?

Phong Già Nguyệt nhìn về phía người kia, hắn có một đôi mắt xếch, nhìn qua đã thấy rất cay nghiệt, nàng hơi vung ống tay áo, tay áo cuộn lên một cơn gió, chỉ nghe thấy "chát" một tiếng, tên mắt xếch bị tát một cái qua không trung phải lảo đảo hai vòng mới đứng vững được, nửa bên mặt lập tức sưng lên, hắn ngơ ngác nhìn về phía Phong Già Nguyệt.

Cơn gió dưới ống tay áo nàng lay động lá cây, một con sâu từ trên cây rơi xuống.

"Ô kìa, con sâu này to thật đấy." Phong Già Nguyệt cầm một cành cây lên, đập đập con sâu dưới đất, "Nhìn cái miệng đã thấy ghê tởm rồi, nên đánh."

Con sâu không ngừng ngọ nguậy, Cơ Tinh Loan tiếp lời: "Loài sâu không biết sống chết này, không bằng đạp một phát chết luôn."

"Thôi bỏ đi, miệng tiện thôi mà, đập cho hai nhát là được rồi, không nên so đo với loài sâu bọ." Phong Già Nguyệt lấy cành cây hất con sâu một cái, nó lại bay lên cây.

Tên mắt xếch vốn dĩ đang rất giận dữ, nhưng hắn lại phát hiện không thể nhìn thấu tu vi của Phong Già Nguyệt nên hắn đành ngậm miệng nghẹn khuất, trong lòng có chút hối hận. Bởi vì hai người kia chỉ có tu vi kỳ đầu và kỳ giữa Trúc cơ, hắn không chú ý đến một nam một nữ ở phía trước, còn tưởng là tu vi của bọn họ cũng không khác là bao, không ngờ lại là một Kim đan, biết thế hắn đã không đưa miệng đi xa rồi.

Lúc này Phong Già Nguyệt mới nhìn về phía hắn, còn tỏ ra rất ngạc nhiên: "Ơ sao mặt ngươi lại sưng phù lên thế?"

Những người chứng kiến từ đầu đến cuối: "..."

Hay cho màn chỉ cây dâu mắng cây hòe, giả ngu giả ngơ.

Tên mắt xếch cười làm lành: "Là do vãn bối bất cẩn, tự cắn vào lưỡi."

"Ở đây gió lớn, nói nhiều những lời không nên nói quả thực rất dễ cắn vào lưỡi, bớt nói đi thì tốt hơn." Phong Già Nguyệt hờ hững nói.

"Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối biết rồi." Tên mắt xếch vội vã rời đi cùng đồng bọn.

Lộ Nhất Minh nhìn Phong Già Nguyệt với vẻ mặt sùng bái: "Cảm ơn tỷ tỷ."

"Không cần cảm ơn ta, đệ nên cảm ơn người vừa rồi."

"Vì sao?" Lộ Nhất Minh ngơ ngác.

"Đệ phải cảm ơn bên cạnh hắn không có người có tu vi cao hơn ta, nếu không ta cũng không thể ra mặt giúp đệ." Phong Già Nguyệt nháy mắt nói.

Lộ Nhất Minh sửng sốt một giây rồi cười lên: "Tỷ tỷ nói đúng."

Ở thế giới này, kẻ mạnh mãi là vua, có lý hay không chỉ là thứ yếu.

Thành Thương ngô cũng khiến hắn tận mắt nhìn thấy, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, những người hắn gặp trên đường đến đây, có Trúc Cơ, Kim Đan và cả Nguyên Anh, không hề giống ở nơi nhỏ bé như thành Tiên Thủy, nơi mà Kim Đan đã là trùm cuối.

Hắn phải mạnh lên!

Ánh mắt U Vũ hiện lên vẻ vui mừng, mấy năm nay vì có chưởng môn mà Thiên Cực môn càng ngày càng lớn mạnh, nhưng Lộ Nhất Minh lại có chút mất đi tinh thần liều mạng như mười năm trước, mà hôm nay hắn đã khôi phục vài phần dáng vẻ đó.

Phong Già Nguyệt cũng cảm nhận được sự thay đổi của Lộ Nhất Minh, nàng cười nói: "Đi thôi đi thôi, mau đến chỗ trọ, Nhất Minh phải bế quan."

_______

Bọn họ tới khách điếm lớn nhất thành Thương Ngô, khách điếm chật kín người, nhìn qua một lượt hầu như đều là thiếu niên anh tài, Phong Già Nguyệt nhìn một vòng, lại nhìn thêm vòng nữa, khóe miệng hơi cong lên, người tu tiên cơ bản sẽ không xấu, đám người này lại còn ở trên mức trung bình, đúng là vui tai vui mắt.

"Tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?" Cơ Tinh Loan như lơ đãng hỏi.

"Ta đang quan sát thiết kế của chỗ này, sáng sủa sạch sẽ, thoáng mát tao nhã, đúng là không tồi, thảo nào lại là khách điếm đứng đầu thành Thương Ngô." Phong Già Nguyệt đương nhiên không thể nói là nàng đang nhìn trai đẹp, để không bị phát hiện là nói dối, nàng chỉ đành thu hồi ánh mắt.

Cơ Tinh Loan nhìn lướt một vòng những người ở đây, rõ ràng đều không đẹp bằng hắn, vì sao nàng lại chỉ thích nhìn người khác chứ không thích nhìn hắn?

Lúc này, có năm người đi từ bên ngoài vào, còn hung hăng đẩy U Vũ một cái: "Tránh ra."

U Vũ hơi loạng choạng, được Phong Già Nguyệt đỡ, hắn khẽ nói: "Cảm ơn tỷ tỷ."

Phong Già Nguyệt vỗ nhẹ vai hắn, híp mắt nhìn về phía người đẩy hắn.

Năm người này có hai nữ ba nam, là mấy nhân vật phụ xuất hiện trong sách, đến từ Tiền gia - thế gia giới tu tiên. Một Kim Đan và bốn Trúc Cơ, dẫn đầu là một cô gái áo lam Tiền Lam Ngọc, tu sĩ Kim Đan Tiền thúc đi ở sau cùng để bảo vệ bốn người ở phía trước. Bốn người Trúc Cơ ăn mặc lộng lẫy, toàn thân viết "Có tiền nên thích làm gì thì làm."

Cơ Tinh Loan còn không buồn nhìn bọn họ, chỉ là mấy kẻ ngu xuẩn mà đời trước hắn đã từng gặp thôi.

Nhưng bọn họ đẩy U Vũ còn không xin lỗi, Phong Già Nguyệt đương nhiên sẽ không vui.

"Chưởng quầy, hai đại viện." Tiền Lam Ngọc nói.

"Tiên tử, chúng tôi hết phòng rồi." Chưởng quầy lễ phép nói.

"Không phải vẫn còn bốn căn kia sao?" Tiền Lam Ngọc chỉ bảng hiệu sau lưng chưởng quầy, trên đó vẫn còn treo bốn chiếc chìa khóa, chứng tỏ vẫn còn bốn căn trống.

"Những căn đó đã được đặt trước rồi, khách đã trả tiền rồi ạ." Chưởng quầy giải thích.

"Ta sẵn sàng trả giá cao hơn, một căn cũng được." Nơi này là nhà trọ tốt nhất thành Thương Ngô, Tiền Lam Ngọc nhất quyết phải ở đây, không muốn đi nơi nào khác.

"Không được, giá cao hơn cũng không được." Chưởng quầy thấy hơi phiền.

"Chưởng quầy, ta có đặt trước." Phong Già Nguyệt đi tới, lấy ra một miếng ngọc bài viết chữ "Tứ", còn nhìn sang Tiền Lam Ngọc một cái.

Chưởng quầy nhận lấy ngọc bội, cười nói: "Căn ngài đặt là căn số bốn."

"Đúng vậy." Phong Già Nguyệt đắc ý, "Kẻ ngốc cũng biết những lúc thế này nhất định phải đặt trước mới có phòng mà ở."

Năm người Tiền gia ở bên cạnh không đặt phòng trước, nhất thời sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Phong Già Nguyệt lấy được chìa khóa phòng thì đã bị Tiền Lam Ngọc cản lại, cô ta thấy Phong Già Nguyệt có tu vi cao hơn mình nên không dám hống hách, nhưng giọng nói vẫn có vẻ vênh váo.

"Tiền bối, cô có thể nhường phòng của cô cho chúng tôi không? Chúng tôi sẵn sàng trả giá cao hơn."

"Giá cao? Bao nhiêu?" Phong Già Nguyệt tỏ vẻ coi thường, "Có nổi mười vạn linh thạch không?"

"Mười vạn? Sao cô không đi cướp cho rồi?" Nam tử áo vàng bên cạnh Tiền Lam Ngọc - Tiền Hoàng Vũ tức giận nói.

Phong Già Nguyệt cười sáng tỏ, tỏ ý "không có tiền mà còn sĩ", nàng quay đầu nhìn tiểu nhị của nhà trọ: "Phiền ngươi dẫn đường."

"Mười vạn, bọn ta trả." Tiền Lam Ngọc nói.

"Các ngươi trả thật đấy à?" Phong Già Nguyệt cau mày nói, "Ta chỉ nói chơi thôi."

Tiền Lam Ngọc móc ra một chiếc túi trữ vật: "Bên trong có mười vạn linh thạch, xin tiền bối nói lời giữ lời, đưa ngọc bài cho bọn ta."

Tu sĩ Kim đan Tiền thúc sau lưng cô ta bó tay: "Tiểu thư......"

Tiền Lam Ngọc không nghe nhìn Phong Già Nguyệt chăm chăm: "Tiền bối, ở đây nhiều người như vậy đều nghe thấy lời nói vừa rồi của cô, cô không thể nuốt lời, thúc thúc nhà ta sẽ không để yên đâu."

"Mà thôi." Phong Già Nguyệt bất đắc dĩ nhận lấy túi trữ vật, ném ngọc bài cho Tiền Lam Ngọc.

Lấy được thẻ phòng, thấy mấy người Phong Già Nguyệt chỉ có thể ngồi xuống một cái bàn trong đại sảnh, Tiền Lam Ngọc vô cùng thỏa mãn, mặc dù chi mười vạn có chút đau ví, nhưng xứng đáng!

Vì vậy Tiền Lam Ngọc chưa vội quay về phòng, cố ý ngồi xuống bàn bên cạnh Phong Già Nguyệt, chuẩn bị xem trò cười của bọn họ.

Lộ Nhất Minh và U Vũ hơi rầu rĩ, phòng đặt trước bị chưởng môn đổi lấy mười vạn linh thạch, mặc dù đúng là rất nhiều linh thạch, nhưng không có phòng ở, buổi tối bọn họ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất sao?

Chỉ có Cơ Tinh Loan vẫn giữ vẻ bình thản, hắn còn rót cho Phong Già Nguyệt một chén trà, Phong Già Nguyệt cầm lên từ từ uống, rất là dương dương tự đắc.

Thấy một nhóm con ông cháu cha nhìn có vẻ có rất tiền đi vào, Phong Già Nguyệt lại lấy ra một miếng ngọc bài: "Chưởng quầy, ta nhận phòng."

Chưởng quầy: "......"

Đám Tiền Lam Ngọc: "....."

Cơ Tinh Loan cúi đầu khẽ mỉm cười, Phong Già Nguyệt thật là......

Hắn đã tự mình lĩnh hội bản lĩnh ghẹo gan người khác của nàng rồi.

Trước đây chỉ có mình hắn, lần nào hắn cũng tức giận đến mức hận không thể giết nàng, hôm nay ngồi một bên xem nàng chọc tức người khác, thế mà lại có một cảm nhận khác.

Chưởng quầy cười gượng: "Tiên tử đặt hai căn ạ?"

Phong Già Nguyệt thản nhiên: "Bọn ta có cả nam lẫn nữ......"

Chưởng quầy bật cười: "Tiên tử nói phải."

Cả nam lẫn nữ, quả thực đặt hai phòng mới phải, nhưng nếu đã đặt hai phòng, vì sao vừa rồi không lấy ra một thể?

Nhóm con ông cháu cha đang lo lắng vì hết phòng, nhìn chằm chằm ngọc bài trong tay Phong Già Nguyệt không rời mắt, một người không nhịn được nói: "Tiền bối, không biết cô có thể nhường phòng này cho bọn ta không?"

Phong Già Nguyệt ngước mắt, mỉm cười với bọn hắn.

Một lúc sau, nàng lại kiếm được mấy vạn linh thạch, đối phương thuê được phòng, hai bên đều rất hài lòng: "Đa tạ tiền bối đã nhường bọn ta."

"Không có gì không có gì." Phong Già Nguyệt quay lại bàn, Cơ Tinh Loan lại thản nhiên rót một ly trà cho nàng, Tiền Lam Ngọc ở bàn bên cạnh đã tức đến mức tái mặt rồi.

Tiền thúc đè vai nàng lại: "Tiểu thư, gia chủ đã nói, ra ngoài không được gây sự."

Tiền Lam Ngọc tức giận đến nghiến răng: "Thế nhưng sao cô ta bán cho chúng ta mười vạn linh thạch mà lại bán cho bọn hắn chỉ có năm vạn?"

Vấn đề này, không chỉ có năm người Tiền gia hiếu kỳ mà chưởng quầy và những người khách khác cũng rất tò mò.

Bỗng Phong Già Nguyệt đưa cho U Vũ một cái túi đựng đồ nói: "Vừa rồi bị đẩy đau không? Cho đệ năm vạn linh thạch này tiêu chơi."

Năm người nhà họ Tiền như nghe thấy tiếng vả mặt chan chát, chỉ vì vừa rồi Tiền Lam Ngọc đẩy hắn một chút mà bị mua đắt hơn năm vạn linh thạch?

U Vũ cảm động khôn nguôi, những người khác thì ghi nhớ đám Phong Già Nguyệt, yên lặng tự nhủ, tốt nhất không nên đắc tội với mấy người này!

Khi lại có một nhóm con em thế gia đi vào, Phong Già Nguyệt lại lấy ra một miếng ngọc bài nữa, mọi người trong quán trọ: "..."

Phong Già Nguyệt lại dùng chiêu cũ, bán miếng ngọc bài thứ ba với giá năm vạn linh thạch, Tiền Lam Ngọc tức tối nghiến răng, nghĩ đến năm vạn linh thạch bị hớ, cô ta liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chưởng quầy vừa tức giận vừa buồn cười, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có người làm như vậy, thản nhiên bán trao tay giá đắt ngay trước mặt hắn mà không sợ hắn sẽ tức giận đuổi bọn họ ra ngoài.

Mặc dù hắn là người rộng lượng, nhưng chứng kiến hành vi của Phong Già Nguyệt, hắn cũng có chút buồn bực, vì thế hắn ta cười tủm tỉm nói với Phong Già Nguyệt: "Tiên tử, bây giờ quán trọ của chúng tôi thật sự đã hết phòng rồi, tiên tử định nghỉ ngơi ở đâu?"

"Không phải vẫn còn một phòng nữa sao?" Phong Già Nguyệt chỉ vào chiếc chìa khóa cuối cùng.

Chưởng quầy kiên định lắc đầu: "Phòng cuối cùng là của cô cô nhà chúng tôi, dù thiên vương lão tử đến cũng không được."

Tiền Lam Ngọc vốn đang bực bội nghe vậy thì bật cười, những người khác cũng mang vẻ mặt xem kịch hay, dù gì Phong Già Nguyệt đã kiếm được hai mươi vạn linh thạch chỉ trong nháy mắt, bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị, bây giờ thấy nàng không có phòng ở, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lúc này, một nữ tử mặc y phục màu trắng từ ngoài cửa đi vào, dung mạo nàng thanh lệ, nhưng khí chất quá lạnh lùng, không khí ở khách điếm dường như cũng lạnh đi, chưởng quầy vui vẻ: "Cô cô, ngài tới rồi?"

"Ừ, phòng ta bảo ngươi giữ lại vẫn còn chứ?"

"Vẫn còn vẫn còn, cháu đã giữ lại phòng số một đẹp nhất." Chưởng quầy đưa chìa khóa cho nữ tử áo trắng như hiến vật quý.

Thấy chiếc chìa khóa cuối cùng thực sự rơi vào tay người khác, đám người trong khách điếm đều thở phào nhẹ nhõm, có chút hả hê nhìn về phía Phong Già Nguyệt.

Chỉ có Cơ Tinh Loan, khi thấy nữ tử áo trắng kia đi vào, hắn đã hiểu rõ.

Nhưng đồng thời, hắn lại mơ hồ có dự cảm không tốt.

Nữ tử áo trắng, không ai khác chính là đệ tử của chưởng môn phái Thương Ngô, người đã gặp mười năm trước - Bạch Tử Toàn.

Lấy chìa khóa từ tay cháu trai, Bạch Tử Toàn thẳng tay đưa cho Phong Già Nguyệt, nở nụ cười cực kỳ hiếm hoi: "Không phụ giao phó."

Mười năm nay, Phong Già Nguyệt cùng Trác Cửu và Bạch Tử Toàn phái Thương Ngô giao thiệp rất hợp nhau, đặc biệt là với Bạch Tử Toàn, Phong Già Nguyệt tốn rất nhiều tâm tư để qua lại với nàng. Dẫu sao Phong Già Nguyệt cũng rất thích nàng, hơn nữa trong mắt Phong Già Nguyệt, nàng còn là thê tử tương lai lý tưởng của Cơ Tinh Loan, tất nhiên phải lo trước tính sau, trước hết phải xây dựng mối quan hệ cho tốt, sau đó đẩy thuyền cho nàng và Cơ Tinh Loan. Phong Già Nguyệt gạt bàn tính cành cạch, dự cảm xấu trong lòng Cơ Tinh Loan cũng càng ngày càng rõ.

"Cảm ơn Toàn Toàn, ngươi tốt với ta quá." Phong Già Nguyệt ôm lấy Bạch Tử Toàn, còn cọ cọ mặt vào ngực nàng, Bạch Tử Toàn hơi đỏ mặt, đối với sự nhiệt tình của Phong Già Nguyệt, nàng luôn có chút không chống đỡ được.

Thấy nàng có được căn phòng cuối cùng, người trong khách điếm đều ngây người, Tiền Lam Ngọc tức tối đá văng bàn, thở phì phì quay về phòng mình, Tiền thúc cười xòa: "Bọn ta đền, cộng vào tiền phòng đi."

Chưởng quầy nhìn Bạch Tử Toàn, rồi lại nhìn Phong Già Nguyệt trong lòng nàng, trong lòng vô cùng đồng cảm, nếu hắn là cô nương áo xanh, hắn cũng sẽ tức giận văng tục.

Đương nhiên, đồng cảm là đồng cảm, còn tiền bồi thường thì không thể bớt một linh châu nào.

Chưởng quầy nhìn cô cô bị Phong Già Nguyệt kéo đi, hắn cứ có cảm giác cô cô là dê trong miệng cọp.

Cô cô à, cô nương đó giảo hoạt lắm, ngài không nên thân thiết với cô ấy quá đâu!

Lúc này, Cơ Tinh Loan cũng có cảm giác như vậy, hắn không muốn Bạch Tử Toàn thân thiết với Phong Già Nguyệt một chút nào!

Lúc hắn còn nhỏ mà Phong Già Nguyệt đã dám nói sau này muốn hắn cưới Bạch Tử Toàn, bây giờ...

"Toàn Toàn, đây chính là đệ đệ của ta, ngươi còn nhớ không? Tiểu cô nương đáng yêu mười năm trước ý?"

Về chuyện giới tính của Cơ Tinh Loan, Phong Già Nguyệt đã nói với Bạch Tử Toàn từ mấy năm trước, cho nên khi nhìn thấy Cơ Tinh Loan trong hình hài nam giới, Bạch Tử Toàn cũng không ngạc nhiên, nàng mỉm cười nói: "Ta nhớ."

Nàng nhìn về phía Cơ Tinh Loan, ánh mắt lập tức chấn động, Trúc cơ đại viên mãn?

Thấy Bạch Tử Toàn ngơ ngác nhìn Cơ Tinh Loan, Phong Già Nguyệt cảm thấy mỹ mãn, cảm giác thỏa mãn khi CP mà mình đẩy thuyền đã cập bến.

Quả nhiên nàng chỉ cần tạo cơ hội gặp mặt, tình cảm của bọn họ tự nhiên sẽ phát triển.

Cố ý nhờ Bạch Tử Toàn thuê phòng chính là để cho nàng và Cơ Tinh Loan gặp mặt, soái ca mỹ nữ, nữ thiên tài gặp nam thiên tài, hiển nhiên là tia lửa bay tứ phía, phản ứng nổ bùng bùng.

Tiếp theo nàng chỉ cần thuận theo quá trình là được, nàng rất tự tin, chỉ cần nam chính không hắc hóa thì chắc chắn hắn sẽ ở bên Bạch Tử Toàn!

Nhưng dường như Tiểu Tinh lạnh nhạt quá thì phải?

Vì vậy Cơ Tinh Loan nghe thấy Phong Già Nguyệt truyền âm cho hắn: 【Tiều Tinh, tỷ tỷ xinh đẹp đang nhìn đệ kìa, đệ nhiệt tình chút đi?】

Cơ Tinh Loan: "..."

Quả nhiên dự cảm của hắn không sai!

Vẫn còn muốn hắn cưới Bạch Tử Toàn? Ha ha...