Nam Chính Không Dễ Làm Đâu!

Nam Chính Không Dễ Làm Đâu! - Chương 18




Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Thời buổi này, muốn lăn lộn ở đời thì phải có ô dù, huống chi việc nguy hiểm đến tính mạng như nửa đêm thăm dò Cửu Tiêu Phái thế này. Đáng tiếc Cố Phàm lại tìm cho mình một tòa núi lửa để dựa dẫm, không biết chừng ngày nào đó thiêu rụi y. Cho nên y cũng hết sức cẩn thận viết xong di thư rồi… á đệt, là một tờ giấy nhỏ kẹp trong bọc hành lý của mình, để ngộ nhỡ y có một đi không trở lại thì còn để cho sư môn biết mình xảy ra chuyện gì. Xong xuôi mới lết đến chỗ hẹn với Nhạc Phong.

Lúc này đã là lúc nửa đêm, trăng đã lên cao, gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi cây cối tạo thành những cái bóng loang lổ. Nhạc Phong hai tay ôm ở trước ngực hờ hững dựa vào tường, hơn phân nửa người cũng ẩn trong bóng tối, gã đứng lặng yên không một tiếng động tựa như đã hòa mình trong bóng đêm, nếu không nhìn kĩ căn bản không phát hiện có người đứng ở đó, đủ thấy võ công gã cực cao.

Đáng sợ thật, chẳng lẽ mấy tên cao thủ quả thực tùy tay cũng vơ được một bó lớn như cỏ dại sao? Vì cái mẹ gì tùy tiện vớ phải một vị diễn viên quần chúng thôi mà võ công cũng cao hơn y? Nghịch thiên quá là nghịch thiên luôn, chuyện này bảo y làm sao mà chịu nổi hả? Đờ mờ!!!

Cố Phàm lặng lẽ nhặt từng mảnh lòng tự tôn mới vỡ vụn của bản thân lên ghép lại hoàn chỉnh, rồi mới đi tới, gật đầu chào hỏi.

“Nhạc huynh.”

“Cố huynh.” Nhạc Phong đứng thẳng người dậy, khóe miệng lại hơi cong lên: “Ta mới vừa rồi còn nghĩ hay là mình đã nhớ lộn thời gian, thật ra là hẹn tối mai nhỉ, nếu không sao Cố huynh khoan thai đến muộn như vậy được?”

Y có thể nói đó là bởi vì y rối rắm mãi trong khách điếm để nghĩ xem nên viết di thư, đệt đệt, viết lại tờ giấy nhỏ như thế nào nên mới bị trễ, được không? Được không???

Cố Phàm ngẩng đầu: “Ta có thể giải thích.” Y có thể chém…

“Cố huynh hiểu lầm rồi, ta sao có thể trách ngươi chứ?” Nhạc Phong nhướn mày, đôi mắt sắc bén như lưỡi câu lại mang ý trêu đùa: “Trăng đã lên quá ngọn cây, người lại hẹn sau hoàng hôn, có cơ hội nắm tay mỹ nhân cùng du ngoạn cảnh đêm, quả thực là chuyện vui thích ý, chẳng qua đợi có một lúc mà thôi, cũng đâu có sao?”

Mỹ nhân cũng thôi đi, còn cầm tay du ngoạn, du lên nóc nhà mi à? Từ lâu y đã câm nín với công phu mồm mép  chém gió bừa bãi của Nhạc Phong, Cố Phàm nhìn lên trời, không để ý đến gã nữa, xoay người vận khinh công lao vút qua tường rào giữa các gian lầu các.

Nhạc Phong cười híp mắt, ngay lập tức cũng lao lên theo sát.

Cửu Tiêu Phái tồn tại ở Lâm An đã lâu, tiền tài dồi dào, trang viện lớn đến nhìn không thấy điểm dừng, phố xá sầm uất, chốc chốc lại có nhóm tuần đêm gồm ba đến năm người, canh phòng nghiêm ngặt.

Nhạc Phong vẫn không ngừng chân bay vút qua, lúc đạp vào mảnh ngói cũng không phát ra chút âm thanh nào, thoáng cái đã đến một tòa viện tử, dựa vào tường dừng lại.

CMN khinh công đến lúc cần lại tồi đến mức đáng hận! Cố Phàm thiếu chút nữa bị Nhạc Phong bỏ rơi, nhìn thấy gã cuối cùng đã ngừng lại, cảm động suýt rơi nước mắt, thở phào một hơi rất tự giác cũng dán vào chân tường tập trung nghe động tĩnh trong phòng. Đã gần đến giờ Tý, nơi này đèn đuốc vẫn sáng trưng, nhất định có điều kỳ lạ.

Cơ mà, hình như có chút vấn đề thật…

Bên trong, rõ ràng là tiếng nam – nữ – giao – hoan truyền ra rõ mồn một!

Cái này thật đúng là gừng càng già càng cay (1), chậc chậc, Cố Phàm nhớ lại bộ dáng hai bên tóc mai muối tiêu và nếp nhăn nơi khóe mắt của Vương Hạo Nam, lại so sánh với âm thanh rên rỉ kinh thiên động địa của nữ tử bên trong, không nhịn được nhếch mép. Vương lão gia tử à có phải con trai ngươi không thấy đâu cho nên ngươi đang cố gắng “sản xuất” thêm một đứa nữa hử?

Y đụng vào vai Nhạc Phong, dùng khẩu hình miệng nói: “Ngươi nhìn ra gì không?”

Nhạc Phong quay đầu lại nhìn y, cũng trả lời bằng khẩu hình: “Vương Hạo Nam này e là đã bị người mạo danh.”

Cố Phàm giật mình, hình tượng Nhạc Phong trong mắt y nhất thời cao hơn rất nhiều, thậm chí còn phát sáng lung linh lấp lánh.

Quả nhiên những người thần thần bí bí đều là cao nhân, mới chỉ nghe trộm ở góc tường đã ngộ ra bí mật lớn như vậy thật không thể khinh thường. Y trầm ngâm một lúc, mới hỏi.

“Sao ngươi biết được?”

Nhạc Phong liếc y, cong môi lên, chỉ vào trong phòng.

“Đã là giờ Tý rồi, một lão già hơn năm mươi tuổi nào có thể kiên trì lâu như vậy, nhất định là giả.”

Chỉ như vậy thôi? Em gái ngươi!

Cố Phàm cắn răng: “Nhạc huynh thật có hiểu biết.”

Nhạc Phong tự chỉ vào cái bản mặt còn dày hơn cả tường thành của mình, nở nụ cười khiến người khác chỉ muốn đập bẹp: “Điều này không cần Cố huynh nói, tự ta cũng biết.”

Cố Phàm lặng lẽ quay đi.

Ta không thèm so đo với tên tự luyến cuồng này.

Nói đi cũng phải nói lại, con trai độc nhất của mình không thấy đâu, giờ này còn ở đây phong lưu sung sướng, Vương Hạo Nam cũng là con người.

Lại qua khoảng một khắc nữa, bên trong mới dần dần dừng lại.

Giọng nói yêu kiều mềm mại của nữ tử vang lên, mang theo sự quyến rũ khiến người nghe cũng phải rạo rực: “Lão gia.”

Vương Hạo Nam quả nhiên cũng không chịu nổi, tiếng quần áo va chạm sột soạt, lão lại lần nữa ôm lấy nữ tử kia vuốt ve: “Sao nào, cả một buổi tối còn chưa đủ sao?”

Ả kia hờn dỗi: “Lão gia bận bịu, chẳng chịu đến với Nguyệt Nhi gì cả.”

“Ha hả. Ta làm sao nỡ để cho ngươi phải tủi hờn nữa, tối mai lại tới với tiểu yêu tinh chỉ giỏi quấn người nhà ngươi.”

Tiểu yêu tinh chỉ giỏi quấn người con mẹ nhà ông, Cố Phàm nổi da gà toàn thân, lại nghe Vương Hạo Nam bỗng đứng đắn nói: “Ta giờ phải đi, người kia vẫn còn bị nhốt, ngươi đi xem hắn thế nào. Ta cũng không tin nhiều ngày như vậy rồi mà hắn vẫn không chịu mở miệng.”

“Người kia” — chẳng lẽ là con trai lão, Vương Hiên Vũ? Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, Vương Hạo Nam lại thật sự ra tay với con mình? Quả thực độc nhất là lòng dạ lão già góa vợ (2).

Ả kia ậm ừ đáp ứng, Vương Hạo Nam lại ôm ả hôn một cái, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Cố Phàm và Nhạc Phong cúi thấp người, chờ lão đi qua. Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ vóc dáng mảnh khảnh lặng lẽ bước ra, nhìn chung quanh, khi đã chắc chắn không có ai nhìn thấy mới đi ra khỏi viện tử.

Hai người nhìn nhau một cái liền đi theo phía sau, giữ khoảng cách không quá xa với cô ả Nguyệt Nhi này. Vậy mà lại ra khỏi cả thành Lâm An, không lâu sau đó lại đến một nơi hẻo lánh.

Quả thật đủ vắng vẻ, đất đá ngổn ngang, xung quanh tối đen như mực, còn có vài bao đất bị ném tùy tiện xếp chồng xếp đống, thỉnh thoảng lại có vài đốm lửa lập lòe bùng lên… đờ-mờ đây là bãi tha ma á hả!

Một người đàn bà hơn nửa đêm còn một thân một mình đi đến bãi tha ma ngoài thành, sẽ không phải là một con hồ ly thành tinh hay dã quỷ vụng trộm với Vương Hạo Nam đấy chứ?

Cố Phàm tưởng tượng ra cảnh lão chưởng môn Cửu Tiêu Phái dính dấp với ả yêu tinh xinh đẹp, người quỷ dây dưa triền miên không dứt, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng xua tan suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Nhạc Phong vẫn đứng bên cạnh bỗng âm u lên tiếng: “Ả Nguyệt Nhi này một mình đi đến đây, không phải là vụng trộm với hồ ly tinh hay dã quỷ đấy chứ.”

Suy nghĩ của tên này còn “mặn” hơn nữa!

Cố Phàm hết ý kiến nói: “Ngươi thích đến nơi như này vụng trộm?”

Nhạc Phong thờ ơ nhìn bốn phía: “Ánh trăng mờ ảo, nơi này lại vắng vẻ yên tĩnh, dĩ nhiên là nơi thích hợp để vụng trộm. Cố huynh không biết rồi, nơi như này kích thích hơn hẳn đấy.”

Nói xong ánh mắt gã còn dán vào mặt Cố Phàm, cười đầy thâm ý.

Cái thằng cha không có tiết tháo này! Mọi người cùng khinh bỉ gã.

Cố Phàm cũng lười nhìn lại Nhạc Phong, đi thẳng về phía trước.

Hoàn toàn không nhận ra, người ta vụng trộm bọn họ rình coi, cũng thật đúng lúc là một đôi cẩu nam nam ném sạch tiết tháo…

Nhạc Phong cười không để ý, đang muốn theo sau, lại đột nhiên đưa tay kéo Cố Phàm lại thật mạnh. Cố Phàm đứng không vững, cả người cũng ngã vào trong lồng ngực gã.

Xảy ra chuyện gì thế, tên này lại phát điên gì vậy?

Chú thích:

(1) Nguyên văn chỗ này là hai câu: “Lão phu hỉ tác hoàng hôn tụng, xuân lai di giác vật tăng nghiên / 老夫喜作黄昏颂, 春来弥觉物增妍/.

Lão phu hỉ tác hoàng hôn tụng: Trích trong vần thơ đối vào ngày chúc thọ 80 tuổi của nguyên soái Diệp Kiếm Anh, khi ông đối lại thơ chúc của một người bạn là Nhiếp Vinh Trăn nguyên soái. Cả hai đều nằm trong 10 nguyên soái “khai quốc công thần” của nước CHND Trung Hoa.

Dịch ý: Lão phu ta (chỉ Diệp Kiếm Anh) thích làm những vần thơ ca tụng vẻ đẹp của buổi hoàng hôn. –> Đại ý: Người già nhưng tâm chưa già.

Xuân lai di giác vật tăng nghiên: Mùa xuân đến vạn vật thêm sức sống, đâm chồi nảy lộc, trở nên càng thêm xinh đẹp.

Rắc rối vc =)))))) Túm cái quần lại là 2 câu này chỉ muốn khen lão Vương Hạo Nam già rồi nhưng “súng chưa già”, vẫn sung sức, vẫn xuân phong phơi phới =)))))

Vậy nên mình xin tổng kết lại bằng cụm ngắn gọn là “gừng càng già càng cay”, vì không tìm được bản dịch tham khảo nào có câu này nên mình mạn phép để vậy cho mọi người dễ hiểu. Ai có ý kiến nào khác hay hiểu rõ hơn xin hãy góp ý thêm cho mình hehe.

(2) Câu đúng là “độc nhất phụ nhân tâm”, tức độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Bạn Cố tự cải biên cho hợp cảnh, cũng là chửi lão Vương luôn =))))))