Nam Chính Không Dễ Làm Đâu!

Nam Chính Không Dễ Làm Đâu! - Chương 32




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung. Đại hán xui xẻo chính là minh chứng đầy đủ nhất cho danh ngôn lưu truyền lâu đời này, bị Thẩm Kình Thương đánh từ đần độn trở thành đầu heo. Nhìn đại hán kia bị đánh sưng mặt sưng mũi, kêu cha gọi mẹ, trong lòng Cố Phàm nhỏ một giọt lệ thương cảm, sau đó hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?”

Ông chủ hào sảng nhặt gậy đánh sói vứt bên cạnh lên: “Không sao, để ta làm tiếp.”

“…” Cố Phàm yên lặng hóa đá.

Ông chủ à thứ bị đập nát là cái bàn của ông chứ không phải là con trai ông, có cần phải hung tàn như vậy không hả! Ông bảo cái đám mở hắc điếm (1) về sau làm sao chịu nổi đây!

Vị đại hán chỉ còn lại một hơi tàn chậm rãi giơ tay lên trời, cười ngu ngơ nói: “A Bạch, ngươi tới đón ta đấy à.”

… A Bạch là ai, là Bạch Vô Thường hay là bạn thân đã chết nhiều năm của ngươi! Gắng chịu chút đi ngươi bây giờ đã biến thành đầu heo, nếu như bị đưa nhầm vào cửa súc sinh thì cả đời ngươi chỉ có thể chơi với A Bạch A Hoa Đại Hoàng (2) thôi đại hán huynh à!

Làm một đại hiệp chính phái võ lâm, y sao có thể trơ mắt nhìn chuyện xem mạng người như cỏ rác này xảy ra được chứ? Cố Phàm nắm chặt nắm đấm, sau đó dứt khoát… quay người sang, kéo Thẩm Kình Thương đi.

Thẩm Kình Thương nhìn ống tay áo đang bị nắm chặt, mím môi: “Sư huynh … “

Cố Phàm cũng không quay đầu lại.

“Không nói nữa, không phải do ta bị hù sợ nên mới muốn sớm rời khỏi hắc điếm này đâu!”

“… Không, ta chỉ muốn nói sư huynh ngươi đi nhanh quá, quên ngựa rồi.”

Cố Phàm: “… “

Rời khỏi quán trà, Cố Phàm và Thẩm Kình Thương lại không thể chạy về Thanh Sơn Giáo theo như kế hoạch đã định.

Bị đồn đãi chạy trốn với giáo chủ ma giáo là một chuyện, bị đồn đãi trong tay có Sơn Hà lệnh “có thể mở ra kho báu”  lại là chuyện khác. Bây giờ không biết sẽ có bao nhiêu người mai phục sẵn ở quanh Thanh Sơn Giáo, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.

Cũng phải nói, người tung ra lời đồn đãi này, chắc chắn không phải ai khác ngoài cái tên Phong Việt Trạch kia. Bình thường làm vài chuyện thiệt người lợi mình cũng tạm chấp nhận, nhưng đến cả chuyện tổn hại người khác mà mình cũng không được lợi gã cũng làm, quả là tên cầm thú!

Sau khi quất tên khốn kiếp này mười ngàn lần trong lòng, Cố Phàm gạt phần khăn che mặt hơi khó nhìn của nón lá đang đội nghiêm chỉnh trên đầu ra (3), hỏi Thẩm Kình Thương: “Chúng ta trực tiếp đi tìm người bạn kia của ngươi, sẽ không gây phiền toái cho hắn chứ?”

Thẩm Kình Thương dắt ngựa, hơi lắc đầu: “Không phải bạn, hắn đánh cuộc thua ta, phải làm việc giúp ta.”

Hửm, cách nói này. Thật là không ngờ nha, sư đệ nhà y bắt đầu một mình xông xáo giang hồ cũng chưa đến hai năm, vậy mà ngay cả tiểu đệ cũng có rồi?

Nhà có con cái mới lớn, quả nhiên là một chuyện rất vui mừng. (Ngươi là đại thúc sao?)

Vì vậy Cố Phàm nhanh chóng bị khơi dậy cơn hứng thú quyết định hỏi tới cùng.

“Sư đệ à, người kia của ngươi, à ừm, người giả-vờ-là-bạn của ngươi rốt cuộc là ai thế, dáng dấp ra sao, đúng rồi, là nam hay nữ, đã cưới gả hay chưa… A, không đúng cái này bỏ đi.”

Thẩm Kình Thương mặt liệt quay lại nhìn ra-đa hóng hớt đang phát sáng của Cố Phàm, bỗng nhiên đứng lại, chỉ một khu nhà dân cư bên cạnh nói: “Ngươi có thể tự nhìn.”

Trước Thẩm Kình Thương cũng không nói cho Cố Phàm biết đầu đuôi, mà vốn có nguyên tắc phải hoàn toàn tin tưởng sư đệ nhà mình cho nên Cố Phàm cũng không có mở miệng hỏi.

Cứ thế đi, chẳng mấy đã đến Giang Nam. Trấn nhỏ nơi bọn họ đang ở lại, đường bộ đường thủy giao nhau, trên đường toàn là thương nhân lui tới, ồn ào rộn rã, phồn vinh vô cùng. Những món ăn vặt nóng hổi cùng với tiếng rao hàng niềm nở tựa như xua đi cái lạnh của cuối thu. Hai bên đường đều là nhà cao cửa rộng, ngói xanh tường trắng, nhà cửa san sát, mang đậm phong cách tinh xảo xinh đẹp của vùng Giang Nam.

Nhưng ở vùng đất này, Cố Phàm cũng không nghe nói qua có môn phái nào nổi danh cho nên rất khó hiểu.

Mà trong khi y đang ngẩn ra, Thẩm Kình Thương đã rất năng suất hoàn thành động tác cực khó là leo tường tiến vào một tòa nhà, rồi lại mở cửa ra từ bên trong.

Cố Phàm: … Kình Thương ngươi không biết trên đời này có một loại chuyện gọi là gõ cửa sao?

Chúng ta đi cầu bao dưỡng chứ không phải đến làm việc xấu đâu!

Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã có người thở hổn hển xông ra.

“Lại là ngươi, lại là ngươi, Thẩm cầm thú!”

Thẩm Kình Thương bình tĩnh giơ một chân ra.

Oạch.

Người nào đó ngã xuống đất với tư thế chó ăn phân vô cùng tiêu chuẩn.

Cố Phàm: …

Chân ngắn cái giè, cải lão hoàn đồng cái giè, đây là thằng nhóc mới tám, chín tuổi thôi đúng không, Kình Thương ngươi tuyệt đối là đang ngược đãi nhi đồng!

Tiểu quỷ kia bị bắt nạt mãi đã thành thói quen hết sức thành thạo nhảy một cái từ dưới đất lên, bĩu cái mỏ, dùng giọng non nớt lớn tiếng chỉ trích: “Lại bắt nạt ta, ngươi quả nhiên không hổ là cầm thú!”

Vuốt lông quan trọng nhất. Cố Phàm cúi người xuống, xoa đầu hắn vài cái, nở nụ cười thân thiện mà trước kia hay xài để dỗ một đám sư đệ, dịu dàng nói: “Tiểu đệ đệ, té không đau chứ. Chúng ta tới tìm người lớn nhà ngươi có chuyện, mau đi gọi ông ấy ra đi.”

“Ta làm gì có cái tên tiểu đệ để kém sang như thế, ta tên Tây Môn Cẩm!” Tiểu quỷ tức giận giơ móng vuốt đánh rớt tay Cố Phàm, trợn to hai mắt, giống như là một con mèo nhỏ đang cố gắng xù lông toàn thân để tỏ ra uy hiếp: “Ta là người lớn nhất ở đây!”

Cố Phàm câm nín một lúc: “Chỗ này của các ngươi là quốc gia tí hon sao?”

Tiểu quỷ giận dữ: “Ta không phải đậu ninh, ta không phải chỉ có hai quả đấm giơ cao! Ta không nhỏ đến mức người khác không nhìn thấy được!” (4)Không, y cũng không có như vậy mà…

Cố Phàm run rẩy, quay đầu hỏi Thẩm Kình Thương: “Tiểu quỷ này là ai vậy?”

Thẩm Kình Thương mặt không thay đổi mở miệng nói: “Bạn, giả vờ.”

… Cho nên nói cái tên này chính là tiểu đệ của ngươi? “Tiểu đệ” này có thể làm nên chuyện sao, Kình Thương ngươi không chỉ ngược đãi nhi đồng mà còn thuê cải lão hoàn đồng làm việc cho ngươi nữa à!

Thấy Cố Phàm héo hon khi chịu đả kích lớn, Thẩm Kình Thương suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Hắn là thiếu chủ của Ngàn Nhĩ.”

Ngàn Nhĩ, đó không phải là tổ chức tình báo tin tức linh thông, cái gì cũng biết, nhưng thần bí vô cùng trong truyền thuyết đó sao?

Thằng nhỏ này, thật đúng là, tuổi trẻ tài cao…

Quả nhiên học giỏi không bằng đẹp zai, đẹp zai lại không bằng nhà giàu, vãi thật!

“Hừ hừ.” Thấy Thẩm Kình Thương tiết lộ thân phận của mình, Tây Môn Cẩm ngẩng cao mặt đầy khinh thường, khiến cho người khác rất muốn đập dẹt tên nhóc xui xẻo này: “Bổn thần đồng ta đây ba tuổi đã vào giang hồ, đám hậu bối như các ngươi, ta đây không thèm để vào mắt.”

Cố Phàm biết nghe lời phải: “Chào tiền bối.”

Tiểu bao tử liếc mắt: “Ngươi có thể gọi ta là cao nhân.”

Cố Phàm: “… “

Cho dù thế nào thì một thằng nhóc tám tuổi như ngươi cao không nổi đâu! Không đúng, tại sao y phải xoắn xít vấn đề này với tên tiểu quỷ đó!

Hít sâu một hơi, Cố Phàm quyết định nói sang chuyện khác: “Nơi này đa phần là thương nhân, thế lực giang hồ lại mỏng manh. Không ngờ thiếu chủ Ngàn Nhĩ lại ở đây.”

Tây Môn Cẩm hất cằm: “Bổn thần đồng ta đây tự có đạo lý của riêng mình.”

Thẩm Kình Thương vô tình bóc mẽ: “Đồ ăn vặt ở đây tương đối nhiều.”

Tây Môn Cẩm hai tay chống nạnh: “Ngươi, ngươi nói bậy bạ, ngươi tên tiểu nhân này!”

Thẩm Kình Thương dửng dưng trả lời: “Lớn hơn so với ngươi.”

Tây Môn Cẩm giận đến giậm chân: “Ngươi không phải tới ôm đùi ta sao, sao còn dám hỗn hào như thế!”

Thẩm Kình Thương khinh thường: “Củ cà rốt chân quá ngắn ôm không được.”

Tây Môn Cẩm cắn răng nghiến lợi: “Ai nói thế, sau này sẽ lớn lên.”

Thẩm Kình Thương hí mắt: “Biến thành củ cà rốt dài hơn sao?”

Tây Môn Cẩm bi phẫn quay đầu, rúc vào góc tường vẽ vòng tròn: “Hu hu hu hu, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước bị đập chết ở trên bờ cát rồi.”

Cố Phàm: “… “

Vậy mới nói, làm một tiểu bánh bao, đấu với sói xám sẽ không có kết quả tốt đâu.

————————–

Chú thích:

(1) Hắc điếm: Quán trọ giết người cướp của, chuyên làm điều xấu.

(2) A Bạch, A Hoa, Đại Hoàng: Những cái tên thường được người TQ đặt cho chó, mèo =)))

(3) Cái nón lá có khen che mặt mà Cố Phàm đội trông tương tự như này:

chapter content



(4) Đậu đinh vốn chỉ người nhỏ con. Đoạn này Tây Môn Cẩm nói thêm là “không phải chỉ có hai nắm đấm giơ cao” theo mình nghĩ tác giả liên tưởng đến nhân vật Tuyết Đậu Đinh trong game phát triển tư duy cùng tên. Nhân vật Tuyết Đậu Đinh trong game đó đây, tưởng tượng đó chính là Tây Môn Cẩm bị Kình Thương ngáng chân ngã sml =)))))))

chapter content