Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 13: Ảnh Đế Tương Lai (13)




Buổi chiều, tại nhà hàng Tây.

Từng chỗ ngồi đều cách một khoảng không gian đủ lớn, trước mỗi bàn đều bày biện một cái bình hoa thủy tinh trong suốt, trong nhà hàng các vị khách đều đang hưởng thụ bữa điểm tâm cùng trà chiều, nhìn qua cực kỳ ấm áp.

Một cô gái mặc quần áo bình thường ngồi ở vị trí gần bên trong, đối diện với lối ra vào, cô đeo một cái kính đen thật to, môi tô màu hồng Barbie chết chóc, màu da trên mặt ám vàng, thêm vào đó còn cố ý thu liễm khí thế trên người, tóm lại là làm cho sự tồn tại của bản thân rơi xuống mức thấp nhất để không bị chú ý đến.

Cô gái đeo tai nghe, tóc dài che lại lỗ tai, cơ hồ không có người nào chú ý tới.

Tầm mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng cửa, trước mặt bày đầy một bàn điểm tâm ngọt cùng trà chiều.

Đinh linh ——

Chuông cửa vang lên, xem ra là có khách đến đây.

"Đến rồi!"

"Mọi người vào tư thế chuẩn bị ——" thanh âm cuối kéo dài.

Mới vừa đi gần nhà hàng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc một thân quần áo màu đen hưu nhàn*, chẳng qua có vẻ ánh mắt thưởng thức không tốt, nhìn qua dáng vẻ có chút quê mùa.

*Hưu nhàn: Nghỉ ngơi rảnh rỗi, nhàn hạ.

Cô gái kính đen nhìn chằm chằm vị khách mới vừa đi vào này, tầm mắt tập trung ở ánh mắt cùng với bước chân của hắn, một bước, hai bước, ba bước... Mười ba bước! Ngay lúc này!

"Cuộc phản kích, bắt đầu!"

Thanh âm bị ép xuống thấp nhất, xuyên thấu qua tai nghe truyền đến những người chờ thời cơ để hành động.

Người đàn ông trước tiên xác định tốt vị trí muốn ngồi, thời điểm xoay người lại, đột nhiên đụng phải một người phụ nữ đang đi lên.

"A ——" Tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Người đàn ông liền phát hoảng, cau mày nhìn lại, thấy một bà cô hơn bốn mươi tuổi giờ phút này bị ngã trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ đưa tay đỡ lấy thắt lưng.

"Cậu kia, cậu, cậu, cậu làm gãy thắt lưng tôi rồi!" Bà cô trung khí mười phần* kêu la rõ to.



*Trung khí mười phần: Tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể. (Theo Vuonhoacuabachtra)

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Không nhầm đâu, là trung khí mười phần.

Người đàn ông gặp phải tình huống như vậy, còn chỗ nào mà không hiểu rõ, mày cau thật chặt, trên mặt toàn bộ đều là phiền chán.

"Cô à, tôi không thể nào đụng tới cô được, cô còn nói thắt lưng cô bị gãy, cô định điêu toa bốc phét với ai!"

"Cậu, cậu, cậu, này cậu kia, tôi còn chưa nói cậu muốn mặc kệ tôi đâu, cậu thế mà lại còn cắn tôi một ngụm, ai nha, số của tôi sao lại khổ như vậy cơ chứ!" Bà cô trực tiếp ngã quỳ ở trên mặt đất, đỡ lấy thắt lưng bắt đầu khóc lóc kể lể số mệnh bi thảm của bản thân.

Mọi người xung quanh chậm rãi tụ lại xem, có người cầm điện thoại trong tay quay lại người đàn ông, bên cạnh còn có mấy người nhìn không được nữa cũng mở miệng ra khuyên nhủ.

"Cuối cùng là thật hay giả, cậu cũng phải đem người đưa đến bệnh viện nhìn xem mới biết được nha!"

"Đúng vậy, lỡ đâu người ta thật sự bị sao thì đến lúc đó cậu cũng không thoát được đâu!"

"..."

Cứ một câu lại thêm một câu, người đàn ông tâm phiền ý loạn.

Ngay tại lúc hắn không cam tâm tình nguyện đi đỡ bà cô dậy, bất chợt nhìn thấy được khóe miệng cười một cách quỷ dị của bà cô kia như đạt được mục đích, hắn ý thức được bản thân bị lừa, cũng bất chấp trực tiếp quay đầu đi tới cửa.

Giờ phút này, trong phòng ăn đột nhiên im ắng, chỉ nghe thấy giọng của một cô gái nhàn nhạt vang lên.

"Ngăn hắn lại!"

Người đàn ông đi chưa được hai bước, đã bị người một trái một phải chặn lại.

Lâm Chấn, cũng chính là người đàn ông kia, hắn quay đầu nhìn qua, phát hiện một người có khuôn mặt cực kì phổ thông, cô gái xấu xí này đeo một cái kính đen to đùng đang chậm rì rì đi về phía hắn.

Mà lúc này, 'Bà cô' vừa nãy bị té ngã trên đất cũng đã đứng lên, còn có cô gái nhỏ lấy từ trong túi ra một chiếc gương, chỉnh trang lại tóc bị loạn.

Giờ đây hắn ý thức được là bản thân bị người thiết kế cho cái bẫy.

Nhà hàng bây giờ vậy mà không có bao nhiêu người, dựa theo tình huống trước đây nhìn là đã biết không hợp lý. Trừ khi có người bao cả nhà hàng, cho nên...

Bộp bộp vài phát, tiếng vỗ tay khen ngợi thập phần vang dội.

Cô gái từng bước một đi tới, đứng ở trước mặt Lâm Chấn, tháo xuống kính đen đeo trên mặt, lộ ra ngũ quan xinh xắn.

"Tống Mộ Từ?!" Lâm Chấn cả kinh nói.

"Đúng vậy, tôi chính là Tống Mộ Từ, Lâm tiên sinh có phải hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ cho anh xem một trò hay như vậy đúng không?" Mộ Từ đứng tại chỗ, nhìn biểu cảm kinh ngạc vô cùng của Lâm Chấn, biểu tình trên mặt cô nhàn nhạt, khóe miệng câu lên một độ cong nhất định, tỏ vẻ vừa lòng đối với kết quả này.

"Cô muốn làm gì?!" Lâm Chấn quát.

"Tôi không muốn làm gì nha, cửa chính ở bên kia, Lâm tiên sinh đi hay ở là do chính ngài lựa chọn, tôi không có quyền can thiệp." Dứt lời, cô cho hai người đứng ở cửa một ánh mắt, hai người trực tiếp rút lui khỏi cửa.

Lâm Chấn tức giận hừ một tiếng, sau đó nhanh chân rời đi.

Lúc tay hắn vừa cầm tay nắm cửa, đột nhiên dừng bước chân lại.

"Lâm tiên sinh, nếu ngày mai không muốn bản thân xuất hiện trên đầu đề hot search để xã hội nghị luận thì sao không ngồi xuống, tỉ mỉ bàn luận một chút việc của tôi! Anh cũng biết đó, ý tôi nói chính là cái sự kiện kia."

Mặt Lâm Chấn lạnh xuống, xoay người nhìn Mộ Từ, một mặt dữ tợn.

"Tống Mộ Từ, cô thật bỉ ổi!"



"Như nhau cả thôi, tôi đây cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông. Vốn dĩ tôi sẽ không sử dụng thủ đoạn nham hiểm như vậy, nhưng anh lại chạm vào điểm mấu chốt của tôi, bởi vậy, tôi có khi còn phải cảm ơn anh đấy." Dứt lời, cười khẽ một tiếng.

Hot search tối hôm đó, Mộ Từ đầu tiên là điều tra xem ai là người khởi xướng, kết quả tra ra Lâm Chấn. Sau đó lại tìm thám tử tư điều tra về đời tư của Lâm Chấn, cứ tưởng rằng phải chờ một đoạn thời gian nữa mới ra tay được, không nghĩ tới người này quá tra, thuận tiện cho cô làm việc.

Địa điểm đặt bẫy liền chọn ở trong nhà hàng Tây, vừa vặn ông chủ cùng cô có quan hệ không tệ, cô vung tay bao hết, nhân tiện kêu lên một ít người tin tưởng được, bố trí cái bẫy này.

Mộ Từ đi đến trung gian, đối với những người ở đây nói: "Mọi người vất vả rồi, hôm nay cứ thoải mái mà ăn uống ở đây, sau này Tống Mộ Từ tôi sẽ cảm ơn mọi người thật tốt."

Dứt lời, cố ý gọi phục vụ cho mấy món chấn điểm của nhà hàng lên chiêu đãi.

Trong đám người có một thanh niên hai mươi mấy tuổi đi đến, bộ dáng thập phần tuấn tú, trang điểm cũng thời thượng, hắn cợt nhả lại gần, đứng bên cạnh Tống Mộ Từ nói: "Chị, đây là video vừa mới quay được."

Mộ Từ nhìn nhìn, rất vừa lòng: "Kỹ thuật quay tốt lắm, em gửi qua cho chị đi, đợi lát nữa chị gửi cho cưng tiền công."

"Vâng chị."

"Đi chơi đi." Mộ Từ vỗ vai hắn, thanh niên trẻ tuổi đỏ mặt đi vội.

"Đến đây, nói chút chuyện của chúng ta cho thật tốt, mời Lâm tiên sinh ngồi, không phải anh thích nhất là tham gia mấy cái bàn ăn sang trọng này sao?" Mộ Từ cười nhạt nói.

"Xem ra Tống ảnh hậu đã điều tra cặn kẽ về tôi, tìm được người làm việc năng lực không tệ, trước sau không đến ba ngày đi." Lâm Chấn giờ đây cũng tỉnh táo lại, hắn ngồi vào vị trí, đã bày xong tư thế đàm phán.

Người này quả nhiên là lão bánh quẩy*.

*Lão bánh quẩy: Kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm. Phương ngôn chỉ những kẻ xảo quyệt, láu cá, gian xảo,...

Mộ Từ cười nhạt không trả lời.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Cô có thể nói cái gì, cô chẳng lẽ nói tôi vốn cũng tính đợi vài ngày chờ kết quả, ai biết vợ anh cũng điều tra chứng cứ ngoại tình ở bên ngoài, còn tìm tới thám tử tư tôi cũng thuê, thế là thám tử kia kể cho tôi không xót cái nào, còn kém tra xem anh mặc quần trong màu gì đấy!

Mộ Từ khóe miệng giật giật.

Bất quá, cô cũng không tuyệt tình được như vậy, làm người phải lưu lại cho người ta một con đường để về sau còn nhìn được mặt nhau, tuy rằng cô cũng không muốn gặp lại người đàn ông vô sỉ này, nhưng dù sao cũng chuyện trong nhà người ta, tốt hơn hết là cô không nên can thiệp vào.

Cô cũng không được tính là quân tử gì, nhưng có một số phương diện, cô vẫn luôn kiên trì điểm mấu chốt của bản thân.

Mộ Từ làm việc thẳng thắn dứt khoát, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Người tôi tìm luôn luôn đáng tin cậy." Mộ Từ bỏ qua đề tài này, nhanh lại nói tiếp: "Lâm tiên sinh hẳn là cầm trong video gốc đi, thậm chí ngay cả trong quá trình cùng Lâm Thanh Thanh giao dịch đều có ghi âm phải không?"

Lâm Chấn người này luôn chừa đường lui cho bản thân, cho nên cùng hắn làm giao dịch phải đề cao cảnh giác. Năng lực marketing của hắn cực mạnh, ở phương diện dư luận, yêu cầu của hắn cũng rất nhiều, đương sự phải tự mình nói chuyện với hắn để hắn có thể ghi âm lại, phòng ngừa vạn nhất.

Lâm Thanh Thanh vừa vặn tìm được hắn, cũng không biết cảnh giác.

"Không sai." Lâm Chấn nói.

"Anh cũng đã sảng khoái thừa nhận, vậy thì đưa đồ đi, tôi còn biết tư liệu anh sở hữu đều nằm trong một cái USB, hơn nữa còn chia ra hai bản, một bản anh luôn để trên người, chuyện chưa đi qua thì sẽ luôn mang theo, cho nên anh không cần đùa giỡn tôi để lấy cớ về nhà lấy."

Không đợi Lâm Chấn trả lời, lại nói: "Ồ, đúng rồi, tôi chỗ này cũng có thiết bị chặn ghi âm, anh cũng không cần phải cố, không có tác dụng đâu."

Lâm Chấn nghe thế, sắc mặt cũng đến kịt.

Hắn không nghĩ tới, nữ nhân này thế nhưng lại có thể làm việc một cách giọt nước cũng không lọt được, làm người ta sợ hãi.

"Nếu tôi đây không đáp ứng thì sao?" Lâm Chấn ý đồ không để cho mình bị lâm vào cục diện yếu thế.

"Lâm tiên sinh không cần vòng vo cùng tôi, cục diện hiện tại anh còn không rõ sao, quyền lựa chọn ở trên tay tôi, anh chỉ phải làm một việc là đưa video với ghi âm cho tôi. Đương nhiên, còn có một lựa chọn khác, bất quá, trừ phi Lâm tiên sinh muốn bị nghìn người chửi bới." Mộ Từ thần sắc nhàn nhạt từ đầu tới cuối, tựa hồ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay cô, không hề nóng vội.



"Thật sự không nghĩ tới, không nghĩ tới a, Tống ảnh hậu vậy mà lại làm ra sự tình uy hiếp người, còn cố ý đặt bẫy tôi, việc này nếu để cho nhóm fans của cô biết, cũng không biết là có phản ứng gì." Lâm Chấn cười lạnh.

"Anh không cần ở đây nói lời trào phúng, tôi có thể nghĩ ra biện pháp này không phải là học từ Lâm tiên sinh ngày sao? Chỉ dựa vào một cái video, có thể đem trắng nói thành đen, tôi đây là lần đầu tiên làm, còn chưa bằng ngài được. Bất quá, dựa vào video vừa rồi, để cho ngài làm điểm nóng trước xã hội vẫn là thừa sức." Mộ Từ hết sức khiêm tốn.

"Cô ——" Lâm Chấn bị cô làm cho tức đến mức muốn lật bàn.

"Được rồi, Lâm tiên sinh cũng đừng làm kiêu, biến bản thân thành người khuất nhục, mau nhanh đưa này nọ đây, tôi lập tức đưa video của anh, tôi cùng người khác không giống nhau đâu, thủ đoạn nhỏ tôi có nhiều lắm." Mộ từ nói

Mục đích đã rõ ràng, biết bản thân có nói thêm gì cũng vô ích, Lâm Chấn hung tợn trừng mắt liếc Mộ Từ, rồi mới không tình nguyện lấy một cái USB từ trong túi ra, đưa cho Mộ Từ.

Người bên cạnh thấy vậy, lập tức đem máy tính đã chuẩn bị tốt đưa tới trước mặt Mộ Từ.

Mộ Từ đem máy tính giao cho Lâm Chấn.

"Đem mấy thứ này tải lên máy tính tôi đi, chắc hẳn ở bên trong anh gặp được không ít người, con người tôi luôn quang minh lỗi lạc, tôi chỉ cần thứ mình muốn, còn cái khác không thuộc về tôi thì sẽ không chạm vào."

Cô thuận miệng trào phúng hắn, Lâm Chấn một giây cũng không muốn ở cùng nữ nhân này nữa.

Động tác hắn cực kỳ nhanh chóng, tìm được cặp hồ sơ của Lâm Thanh Thanh rồi trực tiếp lưu vào, đem máy tính đẩy trở về.

Mộ Từ kiểm tra một chút, không thấy sai sót gì.

"Tục ngữ đều nói làm người tốt thì phải làm đến cùng – tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, mấy thứ này đã nằm trong tay tôi thì phải làm phiền Lâm tiên sinh đứng ra làm sáng tỏ đôi chút, đừng hỏi vì sao, hỏi chính là anh thua, về phương marketing điều hướng dư luận gì đó anh đều hiểu hơn tôi, đã là sự tình do chính miệng anh nói ra thì từ miệng anh làm sáng tỏ chẳng phải tốt hơn à." Mộ Từ tiếp tục nói.

"Cô ——" Lâm Chấn đã bị cô làm cho tức giận muốn hộc máu, chưa thấy qua người nào còn muốn độc ác hơn cả hắn.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

"Cô cái gì mà cô, nhìn xem, video tôi đã đưa cho anh rồi, không hề có bản dự phòng, tôi là người tốt đó nha." Mộ Từ trực tiếp đánh gãy hắn, làm động thái nâng tay lên cho hắn xem video đã được cắt bỏ, lại còn cường điệu từ 'người tốt'.

"Đêm nay cô sẽ nhìn thấy thứ cô muốn, thế đã được chưa, tôi có thể đi được rồi chứ?!" Lâm Chấn tức đến mức nói chuyện thanh âm đều phát run.

"Cửa ở ngay kia, không ai cản anh." Mộ Từ một mặt vô tội.

Lâm Chấn nhanh chân rời khỏi.