Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 19: Ảnh Đế Tương Lai (19)




Mộ Từ với Quý Ly đứng chung một chỗ, ào ào hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Một trắng một đen, giá chị nhan sắc lại cao, phảng phất như mọi ánh đèn đều tập trung chiếu vào hai người, sáng rọi chói mắt.

Vốn dĩ Mộ Từ muốn để Quý Ly với một ít nhà sản xuất cùng đạo diễn nhận thức lẫn nhau, nhưng lại bị lạnh lùng cự tuyệt, liền không nhắc lại sự việc này nữa.

Cô đoán có lẽ là do Quý Ly da mặt mỏng, cho nên muốn ý đồ đường cong cứu quốc, thông qua một cách làm khác tương tự để đạt được mục đích.

Chẳng qua còn chưa chờ cô bắt được cơ hội, Mộ Từ liếc mắt nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, trong lòng nhảy dựng, ánh mắt lóe lên một chút.

Cô vuốt vuốt mũi, thân thể hơi cứng đờ.

Quý Ly phát giác có gì đó không đúng, ánh mắt mang theo hoang mang, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

"Tôi... Tôi nhìn thấy người quen, anh trước tiên ở chỗ này chờ, tôi đi nói mấy câu xong lập tức quay lại." Mộ Từ nói xin lỗi Quý Ly, sau đó liền hướng phía trước đi tới.

Quý Ly nhìn bóng lưng của cô, tinh tế đánh giá, phát giác một chút ý khiếp đảm, bất quá cũng không rõ ràng. Bóng dáng màu đen kia lúc rời đi nhìn qua có chút yêu kiều nhỏ bé hơn trước, tựa hồ cố ý đem khí thế trên người thu liễm lại, lanh lợi không ít.

Hắn hơi hơi hạ mi, ánh mắt trầm xuống, trong đó như đang khởi động thứ gì đó không thấy rõ thần sắc.

Đây là nhìn thấy ai, bộ dáng lại trịnh trọng như vậy.

Quý Ly đột nhiên cảm thấy có một tia phiền chán, tùy tay lấy ly rượu đỏ bên cạnh, ngửa đầu lên uống, hầu kết khẽ nhúc nhích, trực tiếp rót vào bụng.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

"Anh, sao anh lại ở đây mượn rượu giải sầu thế?"

Bỗng một đạo thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.

Xoay người nhìn lại, quả nhiên là tên Cúc Hạo kia.

Cúc Hạo nhìn Quý Ly, vẻ mặt toàn là ý cười bỡn cợt.



Cúc Hạo chính là người mà Quý Ly hay gọi điện phân phó làm việc, trong điện thoại tên chỉ có một dấu '.' kia.

Thời điểm còn học đại học Cúc Hạo đã đi theo Quý Ly, giúp đỡ hắn làm việc. Lần này xuất hiện tại đại thọ Biên lão gia, liền hiểu là người phụ trách công ty cử đến.

"Anh, Tống ảnh hậu của chúng ta không cần anh nữa à? Sao lại để anh ở nơi này còn bản thân lại chạy đi mất nha!" Cúc Hạo một bộ chỉ sợ thiên hạ không loạn, đem Quý Ly nói thành đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ.

Quý Ly liếc hắn một cái, âm thầm cảnh cáo.

Cúc Hạo ngượng ngùng cười.

"Tới từ lúc nào?" Quý Ly hỏi.

"Đến đây từ sớm, anh vừa xuất hiện em đã nhìn thấy anh rồi, cứ tưởng anh phải phát hiện ra em rồi chứ, không nghĩ tới, haiz, toàn bộ quá trình lực chú ý của anh đều muốn đặt ở trên người ảnh hậu, cũng không thèm chia cho em một chút để ý nào." Cúc Hạo ra vẻ thương tâm.

Quý Ly khóe miệng giật giật, không biết nói gì hết.

"Quà gặp mặt dành cho Biên Lâm đã chuẩn bị tốt chưa?" Quay về vấn đề chính, Quý Ly nghiêm mặt, thấp giọng nói.

"Đã sớm chuẩn bị tốt, lần này tuyệt đối sẽ làm tên kia tự loạn ngay đầu trận tuyến." Đấy là một phần đại lễ nha, chắc chắn sẽ làm Biên Lâm kinh hỉ đến mức giơ chân.

Trận tai nạn xe cộ năm đó có một ít manh mối không rõ, các manh mối khác cũng bị cắt đứt, hiện thời không thích hợp để ra tay, hai người liền góp sức lại trực tiếp theo dõi Biên Lâm ở điểm xuất phát, nếu hắn thật sự có vấn đề thì tuyệt đối sẽ để lại dấu vết, chỉ cần một dấu vết thôi là Quý Ly với Cúc Hạo có thể làm cho hắn lộ nguyên hình.

Bất quá...

"Bên đứa con Biên Vũ Thần của hắn có cần cho người theo vào không?" Cúc Hạo nghĩ nghĩ, hỏi.

Nghe thấy tên Biên Vũ Thần, sắc mặt Quý Ly hơi lạnh, ánh mắt nặng nề, tựa hồ có chút phiền người này.

"Tạm thời không cần xen vào hắn." Trong thanh âm tràn đầy không kiên nhẫn.

- ---------------------------------

Bên này, Mộ Từ nhìn cha mẹ Tống cách đấy không xa, điều chỉnh biểu cảm, sửa sang lại quần áo, sau đó lập tức đi tới.

"Mẹ." Mộ Từ kêu lên.

"Còn biết tôi đây là mẹ cô cơ đấy, tôi cứ nghĩ cô muốn triệt để đoạn tuyệt quan hệ với tôi!" Mẹ Tống vừa nghe thấy giọng con gái, trong lòng vui vẻ, nhưng lại nhớ tới chuyện lúc trước, lập tức xụ mặt xuống, một bộ không để ý người nói.

"Làm gì có chuyện đó chứ, mẹ là mẹ của con mà, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mẹ vĩnh viễn đều là mẹ của con nha." Mộ Từ đi qua, một mặt nịnh nọt lấy lòng,

Tuy rằng tính tình Mộ Từ lạnh nhạt, nhưng ở trước mặt mẹ mình, vẫn đều là bộ dáng con gái bé nhỏ.

"Chỉ biết nịnh hót là giỏi!" Mẹ Tống hung hăng chọc vào trán Mộ Từ, lại thở dài nói, "Nói đi, tìm mẹ có chuyện gì, mỗi lần tới tìm mẹ thì chỉ có đòi tiền hoặc muốn tiền, con thế nhưng lại rất thông minh, biết ba con giận con liền chuyển sang xuống tay ở chỗ mẹ!"

Bình thường các khoản tiền của Mộ Từ đều được chị họ Lý Vi nghiêm cẩn ghi lại, cho nên tiền tiêu vặt thông thường vẫn thích xin mẹ Tống.

"Nào có nào có, lần này con không xin tiền, lần này là thật sự có chuyện quan trọng." Mộ Từ ngượng ngùng cười cười, sau đó nghiêm mặt nói.

"Chuyện gì vậy?" Mẹ Tống nhìn thấy cô như vậy, liền phát hoảng.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

"Mẹ đừng hoảng, chỉ là việc nhỏ thôi, xem dáng vẻ khẩn trương của mẹ kìa." Mộ Từ cười cười, ngay sau đó tiến đến bên tai bà thấp giọng nói, "Mẹ, con định hủy bỏ hôn ước với Biên Vũ Thần, lần đính hôn trước không cần tính."

"Con nói cái gì?! Tiểu Từ, con đang đùa mẹ đúng không, chẳng phải trước đây con vẫn luôn mặt dán mông lạnh đi theo gọi Vũ Thần ca ca à, sao tự dưng nghĩ thế nào lại muốn hủy bỏ hôn ước?" Mẹ Tống kinh ngạc ra mặt.

"Không phải đùa, con nói thật mà, tên Biên Vũ Thần kia vốn không thích con, con đuổi theo hắn cũng mệt mỏi rồi, thôi thì giải trừ hôn ước luôn, vừa vặn giải thoát cho cả hai. Hơn nữa, mẹ cũng biết rồi đấy, nhân phẩm của hắn..." Tuy cha Tống không đồng ý cho Tống Mộ Từ gia nhập giới giải trí, nhưng vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô ấy.



Mẹ Tống dù kinh ngạc, nhưng bà biết tính cách con gái nhà mình nói một là một hai là hai, cho nên chuyện hôn ước lần này, phỏng chừng là sự thật.

"Con đừng vội, mẹ cùng ba con thương lượng đã." Mẹ Tống nhíu mày, nói.

"Vâng, nếu có thể, trước tiên nói với ông nội Biên một tiếng, không con sợ..." Mộ Từ ngập ngừng, không hé răng.

"Sợ cái gì?" Mẹ Tống hỏi.

"Không có gì ạ, mẹ, mẹ nhớ nói a. Con đi trước! Bên kia còn có người đang chơ con." Mộ Từ dặn đi dặn lại, rồi mới rời đi.

Cô là sợ, Biên Vũ Thần sẽ ở tại bữa tiệc này làm ra chuyện dư thừa nào đó cản chân cô.

Hoàn toàn có khả năng đó xảy ra, dù sao bên người hắn còn có một con yêu quái chuyên thừa nước đục thả câu Lâm Thanh Thanh, đến lúc đấy lại thổi gió bên tai hắn mấy lời, con hàng kia tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện mất não.

Mộ Từ xoay người trở về tìm Quý Ly.

Mà ở cách đó không xa, bên kia tiểu hoa viên, từ đây có thể nhìn rõ rành mạch tình huống ở đại sảnh bữa tiệc, Biên Vũ Thần đem tất cả cảnh này thu vào đáy mắt.

"Vũ Thần ca ca, xem ra lần này chị Mộ Từ quyết tâm muốn hủy bỏ hôn hước với anh nha." Biên Vũ Thần đứng ở nơi đó, Lâm Thanh Thanh đứng một bên nhẹ nhàng nói, chỗ này không có nhiều ánh đèn lắm, không ai phát hiện ra đáy mắt cô ta ẩn giấu tia vui sướng khi người gặp họa.

Biên Vũ Thần nghe được lời này, trong lòng cảm giác rất khó chịu, vừa rồi hắn thấy rõ ràng Tống Mộ Từ đi tìm mẹ Tống. Giờ phút này đi tìm, chỉ có thể là nói chuyện hôn ước.

Tống Mộ Từ theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, tuy hắn không thích cô, nhưng cũng không làm ra hành động cự tuyệt quá mức nào, dù sao thì hai nhà đều có quan hệ đặc thù thường xuyên lui tới. Giờ đây lời hủy bỏ hôn ước từ chính miệng Tống Mộ Từ nói ra, hắn liền cảm thấy rất khó chịu.

Cô theo sau hắn nhiều năm như thế, dựa vào cái gì mà cô muốn đính hôn liền đính hôn, muốn hủy liền hủy, muốn nói ra cũng phải là hắn nói.

Nhìn Biễn Vũ Thần không nói lời nào, chỉ lo nhìn phương hướng Mộ Từ rời đi, Lâm Thanh Thanh khẽ cắn môi, không nặng không nhẹ lôi kéo góc áo Biên Vũ Thần, sau đó khóc thầm nói: "Thực xin lỗi, Vũ Thần ca ca, đều là vì em, nên anh mới phải đi nhờ chị Mộ Từ giúp đỡ, Vũ Thần ca ca, nếu không hãy để em rời đi đi!"

Bộ dáng sợ hãi vâng dạ, tựa hồ thập phần áy náy, dứt lời liền ra vẻ muốn rời đi.

Biên Vũ Thần vừa thấy dáng vẻ ấy của cô ta, toàn bộ tâm trí lại đặt ở trên người Lâm Thanh Thanh, lúc trước hắn thích cô ta vì chính bộ dáng hiểu lý lẽ, đáng yêu lại thiện lương, đều kích thích ý muốn phải bảo vệ cô ta của hắn.

"Không có việc gì, Thanh Thanh em đừng nói như vậy, em không cần rời đi. Anh vốn cũng không thích Tống Mộ Từ cái người lạnh như băng kia, cô ấy đã muốn hủy bỏ hôn ước thì liền hủy bỏ đi, anh không quan tâm, em phải biết rằng từ trước đến nay anh chỉ để ý mỗi mình em thôi." Biên Vũ Thần xoay người, ôm lấy Lâm Thanh Thanh.

"Vũ Thần ca ca, anh thật tốt." Lâm Thanh Thanh tựa vào lòng Biên Vũ Thần, trên mặt đều là ý cười hạnh phúc.

"Nhưng mà..." Một lát sau, Lâm Thanh Thanh lại nói.

"Sao vậy?" Biễn Vũ Thần hỏi.

"Nhưng mà nếu để chị Mộ Từ nói ra lời hủy bỏ hôn ước trước, chẳng phải mặt mũi của Vũ Thần ca ca sẽ mất hết ư. Đến lúc đó, trước không nói bốn phía giới giải trí sẽ đưa tin như thế nào, mà những người xung quanh vòng luẩn quẩn này có khả năng nói hươu nói vượn về Vũ Thần ca ca, nói không chừng còn bịa đặt anh có mới nới cũ bội tình bạc nghĩa, mọi lời khó nghe đều sẽ ở trên người anh."

Lâm Thanh Thanh vẻ mặt lo lắng.

Biên Vũ Thần vừa nghe lời này, lập tức ý thức được chuyện này có tính nghiêm trọng thế nào.

Quả thật như Thanh Thanh nói vậy, thanh danh của hắn sẽ không tốt, đến lúc đó mọi việc đều sẽ đổ lên đầu hắn, không chừng ngay cả danh dự của Biên gia, cổ phiếu của tập đoàn có khả năng bị ảnh hương đến.

Nghĩ đến đây, Biên Vũ Thần kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

"Thanh Thanh, em nói đúng lắm, là do anh sơ ý. Chuyện này không thể nữ nhân điên Tống Mộ Từ kia dính vào, bản thân anh phải nắm quyền chủ động." Biên Vũ Thần vả mặt nghiêm túc, lạnh giọng nói.

"Cô ta đã mặt dày muốn giải trừ hôn ước với anh, còn có một chân với thằng nhãi Quý Ly, vậy thì anh sẽ để tất cả mọi người nhìn ra bộ mặt thật của cô ta." Thanh âm của Biên Vũ Thần dần dần âm trầm.



Lâm Thanh Thanh thấy hắn một câu liền hiểu, thập phần vừa lòng, tựa vào trong lòng Biên Vũ Thần, khóe miệng gợi lên nụ cười đạt được mục đích.

Quý Ly đã không thích cô ta, vậy thì hắn cũng đừng mong được sống tốt hơn.

"Vũ Thần ca ca thật cơ trí!"

Ha ha.

- ---------------------------------

Phần vũ đạo của bữa tiệc bắt đầu.

Thời điểm Mộ Từ tìm được Quý Ly, phát hiện đối phương vẫn đứng im tại chỗ, bộ dáng nghiêm túc đứng đợi cô, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Mộ Từ sờ sờ cái múi, có chút ngượng ngùng.

"Sao anh vẫn một mình nha, ở bữa tiệc này nhiều chị gái bộ dáng đẹp mắt như vậy, sao không tìm một người để bắt chuyện? Dù sao bộ dáng anh lại đẹp như vậy, có khi còn không tìm được người đàn ông thứ hai nào đáng chú ý như anh đâu." Mộ Từ đi qua.

Người đàn ông này còn cố ý mặc một thân tây trang trắng táo bạo, làm cho người ta không chú ý không được.

Còn lý do vì sao Quý Ly chọn tây trang màu trắng á hả, ha ha, cô không thể nào biết được J)))

"Sau lâu như vậy em mới quay về." Quý Ly lạnh mặt, lời nói mang theo một cỗ u oán nồng đậm.

Mộ Từ nghe Quý Ly nói lời này, nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, cảm thấy bản thân giống tra nữ.

Má! Nghĩ cái gì đâu! Tra với ai cũng được nhưng tra với nam chính là không thể nào!!!

Cô ho nhẹ một tiếng, xua đi ý tưởng kỳ diệu trong đầu.

"Gặp được người quen nên nói chuyện nhiều hơn hai câu." Mộ Từ dứt lời, vội vàng nói sang chuyện khác, "Cũng không có chuyện gì để nói, chúng ta đi khiêu vũ đi."

"Em xác định?" Quý Ly có chút hoài nghi.

"Đúng!" Mộ Từ lôi kéo Quý Ly đi tới sàn nhảy.