Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 4: Ảnh Đế Tương Lai (4)




Sau khi bắt đầu gia nhập vào giới giải trí, nguyên chủ liền trực tiếp dọn ra khỏi nhà cũ Tống gia.

Bởi vì cô ấy muốn chứng minh, cho dù không có Tống gia chống lưng thì dựa vào bản thân mình cũng có thể tự bước đi, bất quá còn có một nguyên nhân khác, cô ấy muốn trở thành ảnh hậu, sau đó khiến cho Biên Vũ Thần đối với cô ấy có vài phần kính trọng.

Nhà của Mộ Từ ngay gần đây, cô lái xe chưa tới mười phút là đến.

Nơi này là một tiểu khu xa hoa, bảo an ở đây đều phải thông qua tuyển chọn cẩn thận, có thể là độ nổi tiếng của Mộ Từ tương đối cao, thời điểm bọn họ lái xe tới chỗ bảo an cửa tiểu khu để kiểm tra, người bảo an cực kì kinh ngạc, liên tiếp đánh giá phương hướng chỗ kế bên tay lái cô.

Lúc lên xe, Quý Ly đã sớm cởi bỏ khẩu trang cùng mũ, giờ phút này khuôn mặt không có gì che chắn.

Cảm giác được ánh mắt đánh giá khác thường của người xa lạ, Quý Ly lạnh lùng nhìn lướt qua, đối phương vội vàng thu lại tầm mắt.

Mộ Từ nhìn thấy một màn này, cười khẽ một tiếng.

Chờ xe bọn họ đi rồi, hai người bảo an nhịn không được kinh ngạc quay sang hỏi nhau.

"Đấy là một người đàn ông đúng không? Chắc tôi không nhìn nhầm đâu nhỉ?"

Mộ Từ gia nhập giới giải trí nhiều năm như vậy, luôn giữ mình trong sạch, bọn hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy cô ngồi trên xe người khác, trừ bỏ vị Biên Nhị thiếu kia.

"Không nhìn nhầm không nhìn nhầm, tôi cũng thấy, trông có vẻ trẻ tuổi." Một người khác khẳng định lời nói của hắn.

"Diện mạo kia... hình như giống... giống vị gì mà, đúng rồi! Có chút giống Biên Nhị thiếu!" Người nọ lại nói lẩm bẩm.

Tống Mộ Từ cùng Biên Vũ Thần là thanh mai trúc mã, cũng đã tới nhà cô rất nhiều lần, hơn nữa Tống Mộ Từ còn ôm tâm tư khác biệt đối với Biên Vũ Thần.

"Cậu nói như vậy, chẳng lẽ ảnh hậu tìm một người thế thân để tiêu khiển?"

"Mẹ kiếp!" Tiểu ca bảo an cảm thấy bản thân có lẽ đã biết được một chuyện động trời.

"Nhưng mà tôi nói thật, thế thân này so với bản gốc còn đẹp mắt hơn, không hổ là ảnh hậu, rất có mị lực!"

"..."

Hai người Mộ Từ cũng không nghĩ tới mấy người bảo an đã tự bổ não ra một đống chuyện bát quái, chỉ vì lộ mỗi cái mặt.

Bất quá, biết cũng chẳng sao, nơi này mọi thứ đều phải giữ bí mật tuyệt đối, cũng không cho người lạ mặt hoặc có quan hệ với nhân viên đi vào, cho nên không cần phải cố ý che giấu cái gì, chú ý chút là được.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp 2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng 3. Nào Hay Xuân Mênh Mông 4. Yên Chi Thượng Hoa =====================================

Mộ Từ giải khóa vân tay mở cửa, tủ giày ở cửa xếp ngay ngắn một đôi dép nữ cùng một đôi dép nam, nhìn kiểu dáng liền biết là dép đôi.

Chẳng qua đôi dép nam kia còn rất mới, thậm chí còn chưa xé mác.

"Anh đi cái này đi, còn mới, chưa có người nào đi qua đâu." Mộ Từ đưa qua cho hắn đi.

Đôi dép này là do nguyên chủ mua từ trước, còn chưa kịp xử lý, vừa vặn bây giờ cần dùng tới.

Quý Ly thấy vậy, híp mắt lại, không tiếp nhận.

Của Biên Vũ Thần sao?

Nghĩ như vậy, không biết vì sao, Quý Ly đột nhiên nhiên phiền chán đứng lên, đáy mắt hiện lên chút ám sắc.

"Cô không để ý?" Quý Ly mở miệng.

Hắn biết đôi dép này vì ai mà chuẩn bị, chỉ là không biết vì sao, lần này Tống Mộ Từ vậy mà lại cho phép hắn đụng vào đồ của người kia.

Lần trước, chỉ vì hắn vô tình chạm vào lễ vật cô chuẩn bị cho Biên Vũ Thần mà bị mắng chửi một trận.

Mộ Từ nghe hắn nói vậy liền biết hắn lại nghĩ đến chuyện lần trước, trong lòng thầm trợn trắng mắt.

"Tôi mua mới, không cần thiết phải để ý." Mộ Từ bày ra bộ dáng cao quý lãnh diễm.

"Để ý làm cái quỷ gì, vốn dĩ muốn ném đi nhưng ngại lãng phí, để lại thì chướng mắt, ta nghĩ không bằng lấy ra tự mình đi, giờ tự dưng có ngài đến liền vừa vặn tốt."

Thanh âm thoải mái nhảy nhót theo sát mà đến.

Giờ phút này Quý Ly thấy nhưng không thể trách, xem nhẹ cảm giác xa lại quái dị ở đáy lòng, hắn xem như đã xác định được một chuyện.

Biểu hiện bên ngoài cùng suy nghĩ trong lòng Tống Mộ Từ khác một trời một vực, sau này không thể phiến diện đối đãi với cô nữa.

Bất quá, nhìn theo tình huống trước mắt thì hắn có thể nghe được tiếng lòng người khác, nhưng chỉ có lúc ở trước mặt Tống Mộ Từ mới xuất hiện loại tình huống này.

Hơn nữa tính tùy cơ rất lớn, thỉnh thoảng mới có thể nghe được một câu.

Thật đúng là nghiệt duyên.

Mộ Từ đem dép đưa cho hắn xong cũng không xen vào nữa.

"Tùy tiện ngồi, tôi đi lấy cho anh quần áo để tắm rửa."

Cô trực tiếp vào trong nhà, cởi áo khoác tùy ý ném lên ghế sofa, để lại một câu nói liền đi lên gác.

Quý Ly thay dép xong đi vào phòng khách, nhìn thấy đầu tiên chính là một bức ảnh rất lớn, cơ hồ chiếm cứ cả mặt tường.

Một nam hài có dung mạo rất đẹp mắt, trang điểm thật sự khốc, một tay còn qua cổ nữ hài, cười cực kì phô trương. Nữ hài mặc một thân váy công chúa, tựa hồ có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhìn qua trông rất đáng yêu. Cô ngẩng đầu nhìn nam hài, trong mắt là sự mến mộ không có cách nào che giấu.

Biên Vũ Thần cùng Tống Mộ Từ hồi nhỏ sao?

Có thể đặt một bức ảnh lớn như vậy ở phòng khách, đúng thật là đối với nam nhân kia yêu đến thảm.

Cũng đúng thôi, ngay cả loại chuyện tìm thế thân đều có thể làm ra thì nữ nhân này không gì là không làm được.

Lúc Mộ Từ từ trong phòng đi ra, phát hiện Quý Ly dùng loại ánh mắt xem cô là "biến thái" mà nhìn.

Ách... Cô mới vào phòng một lát thôi mà, lại xảy ra chuyện gì à?!

Thật sự là Mộ Từ không thể hiểu nổi mạch não của nam chính, không thèm để ý ánh mắt quái dị của hắn nữa, đem quần áo ném tới bên cạnh Quý Ly.

"Chỗ tôi có mỗi cái áo này, hơi nhỏ một chút, tạm chấp nhận đi."

"Của Biên Vũ Thần?" Quý Ly hỏi thẳng.

Mộ Từ hơi ngượng, tùy ý ừ một tiếng.

Từ lúc bắt đầu hỏi câu này, Quý Ly luôn âm thầm đánh giá cô, phát hiện biểu cảm đối phương không có dấu hiệu nào muốn tức giận.

Trong đầu thật nhanh khẳng định suy nghĩ.

Xem ra cô thật sự là trong ngoài không đồng nhất.

Bất quá, quần áo của người khác, hắn một chút cũng không muốn mặc.

Quý Ly nhìn chiếc áo trắng bên cạnh, trong mắt là sự ghét bỏ chói lọi.

"Ghét bỏ? Vậy mà dám ghét bỏ?! Cái áo này ngay cả tem mác còn chưa cắt, lão nương ta còn sợ ngươi không thích, cố ý tẩy sạch rồi hong khô, vui vui vẻ vẻ lấy tới cho ngươi, còn bày đặt ghét bỏ, người trẻ tuổi hiện tại đều là tổ tông, thật khó hầu hạ!" Mộ Từ âm thầm bĩu môi.

"Anh nếu muốn nói không muốn mặc thì cứ để bẩn vậy đi." Dứt lời cô liền xoay người lấy lại áo.

Mới vừa Quý Ly còn một mặt ghét bỏ, đảo mắt đã thay đổi vẻ mặt, biểu cảm thản nhiên bước qua lấy quần áo trong tay Mộ Từ.

Thời điểm lấy lại quần áo từ tay cô, một đống "quần sịp" nam ở bên trong rơi xuống sofa.

Khóe mắt Quý Ly rõ ràng giật giật.

"Chọn một cái anh mặc vừa đem đi đi." Mộ Từ tốt bụng giải thích.

Không thể không nói, nguyên chủ thật tri kỷ, đồ của nam đều sắm đầy đủ hết, kể cả phương diện "quần sịp" kia.

".." Quý Ly đen mặt, tay nhanh chóng cầm lấy một cái "quần sịp" lớn nhất.

Đứng dậy, cứng rắn hỏi: "Phòng tắm ở đâu?"

Thanh âm lạnh đến độ có thể băng chết người.

Mộ Từ khoanh tay trước ngực, hững hờ liếc mắt nhìn hướng phòng tắm một cái.

"Bên kia."

Quý Ly đi tới.

"Cỡ lớn nhất sao? U là trời, không nghĩ tới tiểu đệ đệ của ngươi còn rất được nha!"

Âm thanh quen thuộc lại truyền đến, hơi thở lưu manh mười phần.

Nhìn theo sau lưng, Quý Ly bước chân rõ ràng khựng lại, sau đó tăng tốc bước chân đi đến phòng tắm.

Lưu manh!