Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 31




Editor: Chiêu

----------------------

Đường Nại khổ đại cừu thâm nhăn lại cái mũi.

"Nại Nại sợ đau, Nại Nại không muốn trở thành người cậu thích nhất đâu!"

"Thế này không được, trước kia Nại Nại không phải nói vẫn luôn muốn cùng ngủ với anh sao."

Cậu giống như thật sự đã nói những lời này a.

Thiếu niên cắn ngón tay nghĩ nghĩ.

"Ngủ cùng nhau cũng có thể, nhưng mà cậu không được chạm vào tớ."

Tần Trăn không để bụng mà ừ một tiếng.

Nam nhân sao, đều giống nhau nói tôi sẽ không tiến vào, nhưng có mấy người thật sự không tiến vào?

Bởi vì vậy lời nói ở phương diện này không thể tin được.

Còn nữa hắn cũng không trực tiếp tỏ vẻ đồng ý...

Không bao lâu, Đường Nại đã buồn ngủ chịu không nổi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nhưng mà trước khi ngủ, cậu vẫn nhạy bén dùng chăn đem chính mình bọc kín kẽ.


Chỉ là lớp chăn này, ở trong mắt nam nhân ăn mặn căn bản không có tác dụng gì cả.

Tần Trăn nhìn thiếu niên đã bị hắn giày vò quá sức, tạm thời không động vào cậu, sắp xếp chuyến bay xong xuôi, đem Đường Nại cả người bọc chăn bế lên, đóng gói mang về trong nước.

Đường Nại đã tỉnh dậy, phát hiện chính mình đang ở một nơi khác.

Trong phòng được trang hoàng xa hoa, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua rèm cửa sổ đi vào, giường dưới thân đặc biệt mềm mại, trong phòng còn quanh quẩn một cổ mùi huân hương thanh nhã.

Quần áo trên người cậu cũng thay đổi, một bộ đồ ngủ bằng ren dài đến đầu gối chất liệu từ tơ lụa.

[ Nại Nại, Tần Trăn quả thật là một tên cầm thú! ]

Tơ Hồng mới từ trong phòng tối ra, lọt vào trong tầm mắt là các đốm hồng tím đan xen nhau trên cánh tay thiếu niên, nó muốn gϊếŧ chết tên Tần Trăn có dã tâm này.


Còn giúp Nại Nại mặc đồ ngủ bằng ren, sở thích thú vị này của hắn quá ác so với nam chủ!

Nại Nại rõ ràng là vừa ra khỏi hang hổ bây giờ lại vào miệng sói!

"Đúng vậy, cậu ấy là tên cầm thú!" Đường Nại nắm chặt tay nhỏ, "Rõ ràng đã nói sẽ không chạm vào tớ, vậy mà lại thừa lúc tớ ngủ trộm đổi quần áo của tớ!"

Cậu nhìn nhìn bốn phía, cũng không phát hiện quần áo để thay, vì thế cậu mang dép lê thỏ con đáng yêu màu hồng phấn bên giường vào, lộc cộc đi về phía trước cửa sổ.

Cảnh sắc bên ngoài liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy đích, trong tầm mắt cũng không đến mấy người.

Ngay lập tức cảm giác trống rỗng khiến đáy lòng Đường Nại dâng lên một tia sợ hãi.

"Nại Nại, em tỉnh rồi?"

Cửa phòng răng rắc một tiếng mở ra, Tần Trăn hơi cười đi đến.


Nháy mắt Đường Nại quay đầu lại, tha thiết chạy qua.

"Trăn Trăn, đây là chỗ nào a?"

"Trong nước, là nhà của chúng ta."

"Nhưng mà chương trình học kỳ của tớ còn rất nhiều, tạm thời không thể trở về, cậu vẫn nên đem tớ đưa về đi."

Tần Trăn nắm lấy cổ tay cậu, mày nhíu chặt.

"Nại Nại ở nước ngoài một mình rất nguy hiểm, vạn nhất lại gặp phải chuyện như lúc nãy thì phải làm sao bây giờ? Bên ngoài thế giới quá nguy hiểm, Nại Nại vẫn nên đi theo anh, dù sao em cũng không cần học những thứ đó."

Đường Nại rụt rụt cổ.

[ Tơ Hồng, tớ cảm thấy Tần Trăn có chút không thích hợp, cậu ấy có phải bị ma quỷ nhập vào người không? ]

Người này có thể bình thường mới là lạ!

Trong bốn năm nay, trên tay Tần Trăn đã nhiễm không biết bao là máu, từ một người nghèo trắng tay đoạt lại số cổ phần Tần gia, lại khiến lợi nhuận Tần thị tăng lên gấp mấy lần.
Tiếu Bạch si Nại Nại này vẫn luôn nghĩ hắn là người tốt!

Tơ Hồng cái gì cũng biết, nhưng lần này nó không nói bất kì việc gì.

Không phải vì tuân thủ theo lời hứa, mà là vì Nại Nại.

Kỳ thật nó đã sớm nhìn thấu, oắt con nhà mình đối với tên họ Tần không phải không có tình cảm, chỉ là về phương diện tình cảm cậu quá mức trì độn, có rất nhiều chuyện không hiểu.

Nếu không ngày đó cũng sẽ không đau đớn như vậy...