Nam Chính Tránh Ra! Nữ Chính Bên Kia!

Chương 6




6- Sự trả thù của khối băng. Nam chủ tới thăm!!!

Việc cấm túc đã qua hai tuần rồi, làm cho hai người nào đó muốn bùng cháy.

~trong phòng khách ~

"Aaaaaa.....ta chịu hết nổi rồi, TA MUỐN BÙNG CHÁY!!!!" Trạch Thần Diên hét lên.

"Em cũng chịu hết nổi rồi, em đã làm hòa thượng tận hai tuần rồi!!!!" Trạch Nhiên bất mãn nói

"Không phải tại em, thì bây giờ anh đã được ăn mỹ thực (đồ ăn ngon) của anh rồi, hu hu...." Trạch Thần Diên khuôn mặt đau khổ nói "Cả những cuốn sách ngôn tình của ta, chúng đều bị khối băng tịch thu rồi, gahhhhhh!!!! Trạch Thần Diên ta thề, ta sẽ cắn chết khối băng đáng chết đó!!!!"

"Cắn ai!?" Trạch Thần Tuấn từ cửa đi vào, anh hôm nay để quên đồ nên mới về lấy không ngờ lại nghe được con mèo hoang nào đó đang phát điên lên la hét um sùm.

"Aaaaa...." cô giật bắn người nhảy lên người Trạch Nhiên còn la vào tai của cậu, khiến cậu muốn thủng màng nhĩ luôn.

Khi định thần lại cô quay sang nhìn người đang đứng ngay cửa, cười như không cười nhìn mình thì khẽ nuốt nước bọt.

"Cắn....cắn khối băng đó, dạo này trời nóng muốn đổ mồ hôi hột, nên em và Trạch Nhiên định thi coi ai cắn nhanh nhất ấy mà, đúng không tiểu Nhiên Nhiên." Cô giải thích xong còn không quên lôi Trạch Nhiên vào chết chùm cho vui.

Còn Trạch Nhiên cũng gật gật đầu, phụ họa nói: "Đúng vậy,đúng vậy."

"Ồ...quản gia đi lấy hai thao đá lại đây, tôi cũng muốn xem trò chơi này có gì vui." Trạch Thần Tuấn vẻ mặt thú vị nói.

Trạch Thần Diên và Trạch Nhiên nghe xong thì mặt xanh lè, không còn giọt máu, cả hai quay sang nhìn Trạch Thần Tuấn với gương mặt có bao nhiêu đáng thương liền có bao nhiêu đáng thương. Nhưng người nào đó không quan tâm chỉ để ý người làm đang bê hai thao đá đi vào.

"Nào bắt đầu đi." Trạch Thần Tuấn ra lệnh.

Nhìn thao đá đặt ngay trước mặt mình mà hai người muốn khóc, chỉ là bịa ra một cái cớ thôi có cần phải làm thật luôn không!!!! (Ọ^Ọ)

Tay hai người run run, từ từ cầm lấy cục đá cắn.

"Aaaaa....ăn của tôi." Trạch Nhiên

"Mẹ ơi cứu con....miệng con tê cứng luôn rồi." Trạch Thần Diên la như heo bị chọc huyết.

"Lạnh quá~~~"

"Ta muốn chớt!!!!"

----khoảng một tiếng sau----

"Lần sau còn dám nói xấu sau lưng người khác, anh hai này sẽ chỉnh hai đứa cho tới chết, hừ hừ..." Trạch Thần Tuấn hù dọa một tiếng rồi lấy đồ rời đi.

Chỉ còn hai người nào đó cả người run rẩy, gương mặt không chút máu, giọng nói yếu ớt vang lên:

"Bác Trần, lấy....lấy...nước... nóng cho tụi con được.... không!?"

~~~~~~~~°°°~~~~~~~~

Kết quả là Trạch Thần Diên và Trạch Nhiên cả hai điều bị cảm lạnh, từ đó nằm ở nhà ngoan ngoãn không chửi hay nguyền rủa nữa mà chửi ở trong lòng.

~~~ngày hôm sau~~~

Hàn Dật Thiên và Lôi Thiếu Hiền mở cửa bước vào phòng Trạch Nhiên thì thấy một cái hang nhỏ, cái hang này được quấn quanh khoảng ba bốn lớp mền dày cộp, phía trên lồi ra hai cái đầu, gương mặt có vài nét giống nhau, một tóc ngắn, một tóc dài, nhìn vào còn tưởng là quái thai.

"Ai...vậy!?" Trạch Thần Diên giọng nói run run hỏi Trạch Nhiên.

"Bạn." Trạch Nhiên giọng thì vừa run vừa khàn khàn, nói ra được một chữ đã khiến cổ họng đau rát, làm gương mặt tuấn tú nhăn lại.

Hàn Dật Thiên mở miệng nói:

"Nghe nói cậu bị bệnh nên mình và Thiếu Hiền đến thăm."

"Làm gì mà ra nông nổi như vầy!? Còn người kế cậu là ai vậy!?" Lôi Thiếu Hiền nhíu mày hỏi.

"Ừ cám ơn đã tới.... người bên tôi là cục nợ từ trên trời rớt xuống. " Trạch Nhiên cười cười, cậu tự nhiên cảm thấy Thần Diên và cậu rất hợp nhau, không những bị cấm túc chung mà ngay cả bệnh cũng bị bệnh chung nữa, mỗi ngày còn được ăn đậu hủ của ai đó, mà ai đó vẫn ngây thơ không biết gì.

Cô nghe được chữ cục nợ thì tức điên lên hét vào tai của Trạch Nhiên:

"Không phải tại em thì anh có thành ra như vậy không!? Nếu không năn nỉ giùm thì bây giờ anh tự do rồi. Cái tên vong ơn phụ nghĩa!!!!! "

"Ây da....cái cổ họng đáng thương của tôi." Cô hét xong thì cổ họng đau rát, bắt đầu than thở.

"Ha ha...đây là anh sinh đôi của tôi, tên Trạch Thần Diên." Trạch Nhiên cười giới thiệu : "Còn hai tên này là Hàn Dật Thiên và Lôi Thiếu Hiền."

Cô gật đầu chào hỏi, bởi vì bây giờ không còn hơi sức để nói, đành ăn đậu hủ của thằng em họ vậy, nghĩ là làm, cô dựa sát vào người Trạch Nhiên, bắt đầu sờ mó.