Nam Chính Yêu Kiều Đến Vậy

Chương 2




5.

Mẹ tôi đã đưa tôi vào nhà họ Úc, vậy tôi cũng được xem là một phần tử của nhà họ Úc rồi.

Theo như nguyên tác, tuy rằng không có nhiều người thừa nhận thân phận người nhà họ Úc của nguyên chủ, nhưng dù gì nhà họ Úc cũng là gia đình có máu mặt trong thành phố A, cho nên bọn họ phải chưng ra bộ mặt giả tạo.

Vì vậy, đãi ngộ của tôi ở nhà họ Úc tốt đến kỳ lạ, thậm chí phòng ngủ của tôi cũng được sắp xếp bên cạnh phòng của Úc Dã.

Nói thật, tôi không muốn liên quan quá nhiều đến Úc Dã. Cái gì mà cùng nhau ngồi xe buýt chứ, hoàn toàn không cần thiết đâu.

Cũng vì thế mà tôi dậy rất sớm. Dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ của mình, sau đó nhẹ nhàng đi về phía cửa, chuẩn bị kế hoạch một mình ngồi xe buýt để tới trường.

Thế nhưng trời không theo ý người, tôi vừa xoay người thì đã nhìn thấy Úc Dã đầu óc rối bù, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi giọt nước còn vương trên khóe mắt.

“Chị dậy sớm vậy sao?” Giọng nói khi ngái ngủ có hơi khàn và trầm thấp, “Vậy chị đợi em một chút có được không, em nhanh lắm.”

Tôi muốn nói không được, nhưng cuối cùng thì vẫn gật gật đầu: “Chị đợi em dưới tầng.”

Dự tính tránh xa nam chính lúc ban đầu của tôi là vì không muốn đắc tội anh ấy.

Nguyên tác miêu tả, tuy bề ngoài Úc Dã hào phóng rộng lượng, nhưng thực tế lại là một người thù dai, thậm chí còn thù dai đến mức kỳ quái. Vì thế những người xung quanh đều nghe theo anh ấy, dù gì đắc tội với người thừa kế của một gia tộc lớn không đáng sợ, mà đáng sợ là anh ấy ở trong bóng tối mà nhớ kỹ bạn, không biết khi nào sẽ lén đ.âm bạn một nhát.

Nằm ườn trên ghế sofa dưới tầng một, tôi thở dài một hơi. Thôi vậy, đi một bước nhìn một bước, chú ý đừng bị tình tiết ảnh hưởng là được rồi.

Rất nhanh Úc Dã đã trải chuốt xong cho bản thân, anh ấy xuống tầng và đứng trước mặt của tôi, hơi cong eo xuống mà bảo: “Đi thôi, chị gái.”

Tuy tôi không có ý nghĩ gì đối với Úc Dã giống như nguyên chủ, nhưng không thể không thừa nhận, điều kiện bên ngoài của Úc Dã thật sự rất tốt. Mới chỉ có 18 tuổi, vai lưng đã khiến cho người khác cảm giác có thể dựa vào. Bộ đồng phục rộng thùng thình được mặt trên người nhưng trông Úc Dã vẫn cao gầy. Cổ áo to rộng làm lộ ra xương quai xanh tinh tế, trắng đến phát sáng, khiến người khác không rời mắt được. Cả cơ thể anh ấy đều toát ra vẻ thiếu niên hút mắt người nhìn.

Quả nhiên là sắc đẹp chữa lành trái tim.

Sự khó chịu mới tích tụ trong lòng tan biến, tôi xách cặp sách lên, “Vậy thì đi thôi.”

Có lẽ quả thật là dậy quá sớm, cho nên chưa đến giờ, trên xe buýt chẳng có mấy người.

Tôi tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống, Úc Dã liền tiến lại gần.

Buổi sáng của tháng 11 tại phương Nam đã bắt đầu se lạnh.

Cửa sổ chưa mở, không đến một lúc nữa, không gian nhỏ của vị trí này sẽ tràn ngập mùi hương và hơi thở ấm áp của Úc Dã.

Trong xe cứ lắc lắc lư lư, những người ngồi bên trong thoải mái mà lim dim muốn ngủ.

Đầu tôi tựa vào cửa sổ, nhìn hàng cây đang xa dần ngoài cửa sổ, mí mắt cũng dần dần dính lại với nhau.

Lại mở mắt ra, con ời liền trừng to, thậm chỉ nửa bên mặt của tôi còn mang theo hơi ấm do một làn da khác dán lên.

!!! Tôi trợn trừng mắt, lập tức đứng bật dậy. Ngay sau đó, tôi liền đối mặt với ánh mắt đong đầy ý cười của Úc Dã, “Chị, chị tỉnh rồi, sắp đến nơi rồi đó.”

“Ừm.” Tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra tim tôi đã kêu gào dữ dội rồi.

Cứu cứu cứu mạng, vậy mà tôi lại dựa vào vai nam chính để ngủ, chuyện này đúng là muốn toi mạng mà.

Còn chưa kể lúc này nội tâm tôi mang mang đến thế nào. Nhiều năm sau, tôi và Úc Dã nói đến đoạn thời gian này thì mới biết, anh ấy vô cùng vui vẻ mà để cô gái mình thích tựa đầu vào vai mình ngủ cả một đoạn đường dài, khiến cho anh ấy cảm thấy khô nóng đến nỗi hai tai cũng đã đỏ bừng.

Tôi đang nghĩ cái gì thế?

À đúng, tôi nghĩ là xong rồi, làm tai nam chính đỏ lên rồi, tôi đúng là sắp đi theo vết xe đổ của nguyên chủ mà!

Tôi nhất định phải tìm cách cho Úc Dã biết, tôi không hề có chút ý đồ gì với anh ấy, nhất định phải để anh ấy tập trung tuyệt đối để theo đuổi nữ chính.

6.

Những ngày sau đó, mọi chuyện đều bình thường, tôi chỉ đi qua đi lại giữa hai địa điểm là trường học và nhà họ Úc.

Ngoại trừ một việc bất thường, đó là không biết Úc Dã nói với giáo viên cái gì, mà tôi đã chuyển thành bạn cùng bàn của anh ấy,

Tuy nhiên chuyện này cũng chẳng là gì. Bởi sau khi tiếp xúc, tôi phát hiện Úc Dã thật sự là một người tốt, tốt đến không thể nào tốt hơn.

Một thiếu niên lạc quan vui vẻ lại còn đẹp trai, ngày ngày ở bên bạn và gọi bạn “chị ơi” “chị ơi”, lại còn lo mọi thứ cho bạn. Thật sự rất khó để bạn không buông lỏng cảnh giác!

Tôi thừa nhận, tôi là người mê cái đẹp, lại còn rất lười biếng. Úc Dã lại mang đến cho tôi double vui vẻ, vừa cho tôi say mê sắc đẹp của anh ấy, vừa cho tôi lười biếng suốt ngày.

Tôi, thật sự đã rơi vào tay giặc rồi.

Ồ, đương nhiên, đây không phải là thích.

Tôi chỉ cảm thấy có một người em trai thật sự là rất tốt. Đợi mai sau có em trai em gái, tôi cũng sẽ đối xử với chúng thật tốt.

Thế nhưng chuyện không như ý muốn, vui quá lại hóa buồn.

Lúc tôi phát hiện ra có gì đó không ổn là sau khi tiếp xúc với Úc Dã một tháng.

Theo lý mà nói thì như nguyên tác, hiện tại Úc Dã và nữ chính đã phải ở trong giai đoạn mập mờ rồi.

Cuộc hôn nhân thứ hai của bố mình và người chị kế ngổ ngáo đã khiến cho nam chính vô cùng mệt mỏi.

Thế là nữ chính - người vốn đã có thiện cảm với nam chính đã nhân thời điểm này mà quan tâm, cho nam chính sự ấm áp. Tình cảm giữa hai người họ vì thế mà nhanh chóng được hâm nóng.

Nhưng mà hiện tại đã sống chung với nam chính hơn một tháng rồi, vậy mà đến cả mặt mũi nữ chính tôi còn chưa nhìn thấy.

Nữ chính mà, tên gọi đương nhiên rất đặc biệt - Bạch Liên Họa. Người ta nói rằng đó là do cô ấy khiến người khác phải thương yêu (liên ái), kỹ năng hội họa lại rất tốt nên mới có cái tên này.

Kết quả tôi đi hỏi một vòng, nhưng ở trường lại hoàn toàn không có ai có cái tên này.

Tình huống này là thế nào chứ…

Chắc không phải tôi xuyên sách khiến cho ả nữ phụ bia đỡ đạn của nữ chính biến mất, cho nên cô ấy cũng biến mất luôn rồi chứ?

Nghĩ đến khả năng này, tôi cảm thấy hơi áy náy chột dạ.

Liếc nhìn góc nghiêng thanh tú đẹp hoàn mỹ của Úc Dã, tôi kìm nén cảm giác vui vẻ kỳ lạ trong lòng.

Đúng là tên mê trai độc ác!

Nhưng mê trai cũng phải tiếc mạng. Tôi cảm thấy Úc Dã đối xử ôn hòa với tôi là vì tôi biết nhìn sắc mặt người khác.

Mọi chuyện nên thuận theo anh ấy, không nên dây dưa với anh ấy quá nhiều.

Thế nhưng, nếu tôi có chút ý nghĩ gì đó đối với anh ấy thì sao?

Một người chị gái vô cùng thoải mái tiếp nhận sự quan tâm của em trai, hay là một đứa mê trai khổ sở theo đuổi tình yêu lại còn mất mạng, có đứa ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào.

Nghĩ đến đây tôi liền thở dài, đến cả chiếc bánh kem dâu tây mà Úc Dã vừa mua cho tôi cũng không cảm thấy ngon nữa.

So với ngu ngốc yêu người ta, tôi càng thích yêu chính mình hơn, tôi thích chính bản thân mình.

Thế là tôi bắt đầu xa cách Úc Dã.

7.

Đứng bên rừng cây nhỏ ở cạnh tòa nhà dạy học.

“Đàn chị Nam Sở, em thích chị.” Đàn em với gương mặt thanh tú đứng trước mặt tôi, vành tai cậu ấy đã ửng đỏ, tay niết chặt bức thư tình màu hồng phấn cute nữ tính.

Tôi niết niết ấn đường, “Cảm ơn nhưng hiện tại chị chỉ muốn học tập, hoàn toàn không hề có suy nghĩ nào khác.”

Sau đó, tôi cười với cậu ấy một cái rồi xoay người, không nhìn cậu ấy nữa mà bỏ đi.

Phải nói thế nào nhỉ, học tập không hề là một chuyện khó khăn đối với tôi. Còn chuyện không có hứng thú với cậu ấy là sự thật, tôi cũng không hẳn là nói dối.

Nhưng tôi không nhìn thấy được, ở sau cái cây cách đó không xa có một bóng người cao gầy đang đứng.

Tôi thật sự thấy hơi phiền. Khuôn mặt của nguyên chủ quả thật là đẹp, không hề nói quá chút nào. Nhưng tôi thật sự là một người có tính cách lạnh nhạt, đến nỗi tính cách của tôi chẳng hề phù hợp với khuôn mặt chút nào.

Tình huống hiện tại thật sự chưa từng xảy ra bao giờ.

Hơn nữa gần đây, không biết vì sao mà áp suất xung quanh Úc Dã ngày càng thấp, khiến cho tôi thật sự có chút chột dạ khó giải thích nổi.

Phiền!

Thở dài một hơi, tôi chuẩn bị quay lại lớp học để cùng Úc Dã về nhà. Áp suất xung quanh anh ấy hôm nay cực kỳ thấp, cũng có hơi yên lặng thái quá khiến cho tôi bất an.

Tôi là người ăn nói vụng về, cũng không biết nên nói gì với người khác, khi chung sống với Úc Dã thì người thường xuyên bắt chuyện là anh ấy.

Hiện giờ đột nhiên yên lặng khiến cho tôi có hơi không quen.

Vừa bước vào cửa nhà, tôi chuẩn bị đến ghế sofa nằm một chút, nhưng cánh tay của tôi lại bị Úc Dã kéo lại. Ngón tay thon dài của anh ấy từng chút từng chút một chen vào lòng bàn tay tôi, giọng nói anh ấy có hơi trầm thấp: “Chị ơi…”

“Sao vậy?” Tôi quay đầu, có hơi nghi hoặc, trong lòng lại có một cảm xúc kỳ quái ập đến khiến tôi còn chưa kịp phân biệt.

Úc Dã cúi đầu, tóc mái đen dài trước trán che đi hàng lông mày tinh tế, khiến cho tôi không nhìn rõ được ánh mắt của anh ấy.

“Chị không thích em sao?” Ngừng lại một chút, dường như là thấy biểu đạt không đúng lắm nên liền hỏi lại, “Chị ghét em phải không?”

Tôi ngây người, “Sao em lại nghĩ như vậy?” Tuy rằng tôi tự giác đối xử xa cách với Úc Dã, nhưng tuyệt đối không hề tỏ ra ghét anh ấy. Dù gì ai sẽ ghét anh ấy được chứ, má ơi, cái khuôn mặt mê hoặc lòng người của anh ấy, còn khiến cho người khác hận không thể dâng hết mọi thứ cho anh ấy đó..

Nếu không phải vì tình tiết trong nguyên tác thì tôi đã…

Nuốt một ngụm nước bọt, tôi xóa tất cả những hình ảnh không thích hợp ra khỏi bộ não. Úc Dã lại đột nhiên dùng sức, tay trái kéo cánh tay tôi rồi đè tôi lên tường, tay phải đỡ lấy đầu của tôi.

“Đến giờ phút này mà chị còn thất thần ư? Em khiến cho chị ghét đến thế à?” Hơi thở của thiếu niên phả vào khuôn mặt tôi. Quá gần rồi, mũi với mũi cũng gần như chạm vào nhau.

“Không.” Tôi nghiêng nghiêng đầu, cố gắng cách xa Úc Dã một chút, “Không ghét em.”

Úc Dã lại không cho tôi được như ý muốn, anh ấy nâng mặt tôi quay lại, “Thật sao?”

Tôi đang định gật đầu, trên môi lại cảm nhận được sự mềm mại. Mặt của tôi bỗng chốc trừng to.

8.

Tôi ngay lập tức ngây người, trước đôi mắt đang trừng to của tôi là khuôn mặt Úc Dã đang ở vô cùng gần.

Mái tóc mềm mềm của anh ấy chạm vào trán tôi, lông mi của anh ấy cụp xuống để che đi đôi mắt đã ửng đỏ, và anh ấy đang…

Đang tập trung hết sức để hôn tôi?!

Một giây trước khi tôi có hành động phản kháng, Úc Dã đã dừng lại. li3m li3m đôi môi đã dính đầy nước của chính mình, đôi mắt anh ấy trông thật phong lưu mỹ lệ.

“Hiện tại thì sao hả chị, hiện tại vẫn không ghét em sao?”

Tôi thoáng chốc mất khả năng nói chuyện.

“Hửm? Sao chị không nói gì, là biểu hiện của em còn chưa rõ ràng sao?” Úc Dã tựa đầu vào cổ tôi, khi nói chuyện khiến hơi thở ấm nóng ập tới.

Sau tai và cổ đều là nơi mẫn c ảm của tôi, chân tôi hơi mềm nhũn. “Úc Dã, em bỏ, em bỏ ra trước đã.”

Giọng nói của tôi có hơi run rẩy, chống tay cố gắng đẩy Úc Dã ra xa một chút.

“Nam Sở, em biết ý của tôi, đừng có chuyển đề tài để nói.” Siết chặt cằm của tôi và nâng lên, Úc Dã thật sự hiếm khi nghiêm túc như bây giờ.

Bốn mắt nhìn nhau, sự ái mộ trong đôi mắt anh ấy chỉ nhìn qua là đã phát hiện. Từ hàng lông mi dài đang run rẩy đến lúm đồng tiền vì mím môi mà xuất hiện, tất cả đều làm lộ ra sự căng thẳng của thiếu niên.

Trái tim rõ ràng đã rung động khiến cho tôi không thể phớt lờ.

Tôi thở dài một hơi.

Tôi tiêu rồi, thật sự tôi đã bại trong tay anh ấy rồi.

Bộc lộ trực tiếp như vậy thật là khiến người khác không thể chối từ.

“Để chị nghĩ kỹ một chút, được không?” Ngừng lại một chút, tôi đối diện với ánh mắt ấm ức của chàng thiếu niên, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Chị hy vọng giữa chúng ta sẽ có kết quả sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, được không? Chị không thích qua loa lấy lệ.”

Lời vừa dứt, chàng thiếu niên như đã lấy được lời cam đoan quý giá. Anh ấy cẩn thận từng chút một mà ôm tôi vào lòng. “Nam Sở, anh thật sự thật sự vô cùng nghiêm túc, anh vô cùng thích vô cùng thích em. Thế nên em nhất định phải suy nghĩ kỹ nhé, đợi bao lâu anh cũng đợi được. Như vậy có được không, chị gái ~”

Thường nói nếu bạn lo lắng một người có vui hay không, có buồn hay không, vậy thì bạn đã xong rồi. Bởi vì quan tâm và thương tiếc một người chính là sự khởi đầu của chữ “thích”.

Khi tôi nói cần suy nghĩ, nhìn đến ánh mắt ấm ức của chàng thiếu niên, tôi liền biết chắc, mình đã hoàn toàn xong rồi.