Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 41




Edit: Qing Yun

Hai người Việt Khê làm ghi chép xong bèn ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế, hai người đều là khuôn mặt trẻ con không có chút lực công kích. Bên cạnh có cảnh sát còn đang ghi chép cho Thư đại gia, ông già khô gầy, trên đầu chỉ còn mấy sợi tóc, giống như gió thổi qua là có thể ngã, mấy cảnh sát ghi chép cho ông không ai dám lớn tiếng nói lớn tiếng, này nếu chẳng may dọa người khiến sảy ra chuyện gì thì mới gọi là phiền toái.

Cảnh sát dùng túi trong suốt đựng hai con búp bê, đây chính là phát hiện ở hiện trường, có thể nói là vật chứng quan trọng. Một nữ cảnh sát đeo bao tay chạm vào búp bê, vẻ mặt cô lập tức thay đổi, cảm xúc dưới tay mềm ấm, dường như thứ chạm phải không phải búp bê bùn không có độ ấm mà là... Làn da người.

"Làm sao vậy?" Những người khác thấy phản ứng của cô thì cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi.

Nữ cảnh sát rụt tay lại, cảm xúc quái dị ở đầu ngón tay mãi không tiêu tan, cô lắp bắp nói: "Búp bê kia, búp bê... Có nhiệt độ giống cơ thể người, thật giống như, giống như nó sống."

Cái loại cảm xúc quỷ dị này chỉ khi bạn chạm vào nó thì mới biết quỷ dị như thế nào.

Vốn dĩ những người khác cũng không để bụng, nhưng chờ khi bọn họ thật sự cầm lấy búp bê thì mới cảm nhận được nó quái dị chỗ nào. Thật giống như cầm trên tay không phải búp bê không có sinh mệnh mà là sẽ hô hấp, sẽ hít thở, có nhiệt độ cơ thể như con người. Lúc ấy họ chỉ hận không thể ném búp bê ra chỗ khác ngay lập tức.

Việt Khê lẳng lặng nhìn chăm chú vào ánh mắt oán hận không cam lòng của búp bê nam, dường như có thể nhìn thấy linh hồn Giang Thành Ngọc đang chịu nỗi thống khổ tột cùng.

Linh hồn của anh ta, đời đời kiếp kiếp đều sẽ bị giam cầm trong con búp bê này, tựa như lời hứa hẹn mà anh ta đã nói với Thẩm Thanh, sinh cùng chăn, chết cùng quách, người trong bùn có ta, ta trong bùn có người.

"Được rồi, hai đứa về đi, nếu có yêu cầu gì cần hai em phối hợp thì anh sẽ gọi điện thoại cho hai em." Một người cảnh sát trẻ tuổi đi tới, nói với giọng điệu ôn hòa.

Nhà anh ta cũng có hai đứa em lớn như vậy nên nhìn hai người Việt Khê lại nhịn không được mang theo vài phần tâm tình anh cả.

Việt Khê ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mắt đảo qua mặt mày anh ta, ánh mắt sáng ngời kia làm Mạnh Tân có cảm giác bị nhìn thấu.

“…… Trong nhà chú có em trai và em gái phải không, vậy chú cần phải để ý bọn họ nhiều hơn một chút. Tốt nhất, một tháng tiếp theo đây đừng rời khỏi hai người họ.”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, chính là người nghe được lại có một cảm giác âm trầm quỷ quyệt, làm người nổi da gà.

Trong lòng Mạnh Tân có chút quái dị, nhịn không được hỏi: "Sao em biết anh có em trai, em gái?"

Việt Khê nói: "Chính là biết như vậy thôi.”

Chờ Việt Khê và Hàn Húc rời đi, Mạnh Tân còn cau mày, trong lòng luôn có cảm giác bất an. Giống như thật sự sắp có chuyện không may sảy ra.

Tiền bối duỗi tay gõ cái ót của anh ta, nói: “Phát ngốc cái gì, còn không chạy nhanh làm việc thì tối nay lại phải tăng ca đấy.”

Mạnh Tân lấy lại tinh thần, lắc đầu ném đi suy nghĩ khó hiểu trong đầu: "A, vâng."

Ở trên bàn, một đôi búp bê bị người vô tình hay cố ý ném một góc đang nằm dựa sát vào nhau, trong mắt búp bê nam dường như chảy ra hai hàng huyết lệ.

*

Việt Khê và Hàn Húc cùng đi xuống núi, Hàn Húc nghĩ đến một màn vừa rồi bèn nói: “Sư phụ rất thích người cảnh sát kia?”

Trong lúc nhất thời, Việt Khê chưa kịp nghĩ ra người cậu nói tới là ai, nửa ngày mới nhớ ra Mạnh Tân, nói: “À, người đó sao, cũng không thể nói là thích, chỉ là anh ta là cảnh sát, phần lớn cảnh sát đều là người tốt. Từ nhỏ ông nội đã nói với tôi, nếu có chuyện gì thì tìm cảnh sát."

Hàn Húc cười, hỏi chuyện khác, “Người cảnh sát kia có vấn đề gì sao?”

Việt Khê nói: “Không phải anh ta có vấn đề, là hai người em của anh ta có vấn đề. Nhưng mà anh ta là cảnh sát, trên người chính khí trọng, yêu ma quỷ quái không thể đến gần được. Chỉ cần anh ta vẫn luôn ở bên em của mình thì sẽ không có vấn đề gì cả. Đương nhiên, nếu vận khí của họ không tốt thì lại khác."

Hàn Húc lộ ra biểu cảm như suy tư gì, người cảnh sát này dường như có mối liên hệ gì đó với cậu. Tuy nhiên cậu không suy nghĩ sâu mà gạt luôn cái ý niệm này sang một bên, người không quan trọng thì không cần bận tâm.

“Tuy rằng lần này chúng ta không nhận được tiền nhưng lại lấy được đồ tốt.” Hàn Húc tìm tòi trong túi áo, nói: “Sư phụ, không phải cô rất tò mò nhân nhưỡng trông như thế nào sao?” Nói, cậu quơ quơ cái hộp trên tay.

Đó là cái hộp gỗ khắc hình phượng hoàng, chỉ to bằng bàn tay, nhưng lại mang đậm hơi thở cổ xưa. Mà bên trong cái hộp này lại là nhân nhưỡng khiến bao người mơ ước.

“Cậu mở ra đi, chúng ta nhìn xem.” Việt Khê có chút gấp không chờ nổi, khó được thấy cô tò mò như vậy.

Hàn Húc bật cười, cũng không có thừa nước đục thả câu mà trực tiếp duỗi tay đem hộp mở ra.

Việt Khê thò lại gần nhìn kỹ, nói: “Thì ra nhân nhưỡng là như thế này sao."

Trong hộp chính là một nắm bùn đất, bùn đất có màu đen nhánh, chỉ có một nắm nho nhỏ nhưng cảm giác lại khác hoàn toàn bùn đất bình thường.

Việt Khê như suy tư gì nói: “Lấy cái này trồng dưa hấu thì có phải sẽ ăn ngon hơn không?"

Vẻ mặt của cô thoạt nhìn thực nghiêm túc, xem ra là thật sự suy nghĩ về vấn đề này.

Hàn Húc không xác định nói: “Tốt xấu cũng là nhân nhưỡng, hẳn là sẽ ăn ngon hơn.... Nhỉ? Nếu không, chúng ta trở về thử xem xem?”

Việt Khê gật đầu, thực tự nhiên duỗi qua tay nhận lấy nhân nhưỡng bỏ vào túi của mình.

Ngoài nhân nhưỡng ra, lần này bọn họ còn lấy được viên phật châu kia, hơn nữa cộng thêm viên phật châu trên tay Hàn Húc là có hai viên, cả hai viên phật châu màu đều nồng đậm Phật khí

“Cái này cậu cầm đi, cầm phòng thân cũng không tồi. Nếu có thể gom đủ 108 viên phật châu thì tốt rồi, nhất định sẽ là pháp khí rất lợi hại.” Việt Khê nói.

Hàn Húc cũng không cự tuyệt, trực tiếp tiếp nhận phật châu rồi bỏ cùng viên phật châu của mình.

Hai người đã mấy ngày không về nhà, Hàn Húc cũng nên về nhà của mình, cho hai hai người chia tay nhau ở ngã tư đường, mỗi người một hướng, một người hướng đông, một người hướng tây.

Hàn Húc đi qua một đoạn đường nhỏ, không biết hai bên đường trồng loại cây gì, tán cây rộng lớn tạo ra bóng râm dưới mặt đường. Ánh Mặt Trời xuyên qua tán lá tạo ra từng cột sáng trên không trung rồi kết thúc bằng những hình dạng kỵ lạ dưới mặt đất.

Thời tiết vốn nắng nóng, nơi này lại mát mẻ trong lành nên thường có thể nhìn thấy người ngồi hóng mát dưới gốc cây. Thế nhưng hiện tại lại không như vậy, đoạn đường trước mắt Hàn Húc không có một bóng người, vẫn là cảnh tượng đấy thế nhưng lại yên tĩnh lạ thường, thậm chí cả gió cũng không có.

Dừng lại bước chân, Hàn Húc khẽ nhếch môi, nói: “Đi theo tôi cả đoạn đường, ông có thể đi ra được rồi đấy.”

Cậu nói xong câu này, sau một lúc lâu mới thấy một ông lão chậm rãi đi ra, tuy nói là đi, nhưng chính xác hơn là ông ta đột nhiên xuất hiện trong khoảng không gian này.

Ông lão này thật sự là quá già rồi, sống lưng cong, khuôn mặt không còn bao nhiêu thịt, giống như chỉ còn lại có một tầng da, mà trên lớp da kia lại đầy đốm đồi mồi. Duy nhất làm người cảm thấy kinh ngạc chính là đôi mắt của ông ta, hai mắt thon dài sáng ngời, hoàn toàn không giống mắt mà một người già bình thường nên có.

“Thư đại gia……” Hàn Húc gọi ra tên người trước mặt.

Thư đại gia cười hắc hắc, chống quải trượng đen nhánh, nói: “Nhóc con, tôi biết trên tay cậu có thứ tốt, mau đưa phật châu của Minh Kính đại sư cho tôi đi.”

Hàn Húc có chút nghi hoặc hỏi: “Tại sao ông không đi tìm sư phụ của tôi? Tôi nghĩ so với viên phật châu này thì nhân nhưỡng càng trân quý mới đúng.”

Thư đại gia híp híp mắt, nói: “Sư phụ cậu bên kia cũng không phải không ai đi…… Hừ, Trương Nghi là kẻ ngu xuẩn, con nhóc kia đến tôi còn không nhìn rõ, cậu ta chắc chắn sẽ nga đau thôi."

Ông ta xem tướng mạo của người, có thể nhìn ra cát hung. Mà tướng mạo của Việt Khê, ông ta nhìn không thấu, khám phá không ra, mà ông ta lại cảm nhận trên người cô có hơi thở quỷ dị, là một cái vực sâu không đáy, tuyệt đối khó đối phó. Nhưng còn Trương Nghi, xem đối phương tuổi còn nhỏ, liền cho rằng người đó dễ bắt nạt, thật là ngu xuẩn.

Bọn họ đi đến bước này cũng xem như có thực lực, nhưng là có thiên tài, dù họ bỏ cả đời nỗ lực cũng không bằng họ bỏ ra một năm rèn luyện.

Hàn Húc à một tiếng, như cười như không nói: “Thì ra Thư đại gia ông là chọn quả hồng chọn mềm.”
Thư đại gia nói: “Nhóc con cậu cũng coi như người hiếm có, trên người công đức trọng, dáng vẻ này sợ là không đơn giản chỉ là người lương thiện mà có được. Cậu chỉ cần đem đồ vật ngoan ngoãn giao ra đây, tôi cũng không làm khó cậu.”

Nói, ánh mắt ông ta nhìn Hàn Húc rốt cuộc lộ ra sự tham lam: “Tôi thấy, trên người của cậu có hai viên phật châu của Minh Kính đại sư, quả thật là Thiên Đạo chi tử, vận khí thật đúng tốt.”

Đáng tiếc, hiện giờ hai viên phật châu này đều phải về ông ta.

Hàn Húc lấy phật châu ra, trên phật châu có khắc Phật văn, phật quang nội liễm, ánh mắt Thư đại gia nháy mắt liền ngừng trên nó không thể chuyển dời. Đồng thời, trong lòng ông ta còn có chút kinh ngạc, quang hoa trên viên phật châu lấy từ tay Giang Ngọc Xuyến tựa hồ muốn càng thêm nội liễm sáng ngời, thậm chí tựa hồ còn có vài phần vui thích.

Thư đại gia tức khắc có chút kinh ngạc nghi ngờ.

Minh Kính đại sư là Phật tu có tu vi cao nhất trong lịch sử, phật châu hẳn là được người đó đeo trên người hàng năm, lâu dần được phật hiệu cao thâm hun đúc, cũng mang theo vài phần linh tính, trở thành Linh Khí thượng thừa nhất. Cho dù chỉ là một viên trong chuỗi phật châu thì uy lực cũng không thể khinh thường.

Chỉ là theo thời gian dần trôi đi, không có bất luận kẻ nào có thể làm phật châu nhận chủ, khó có thể sử dụng, phật quang trên thân chúng nó cũng dần dần đạm đi. Mà hiện tại, hai viên phật châu này dừng ở Hàn Húc trên tay, lại giống như là gặp chủ nhân của mình, linh tính đại thịnh, quan hoa tự thành, này thật sự là làm người cảm thấy thực cổ quái.

Chẳng lẽ là bởi vì thằng nhóc này là hạt giống Phật tu hiếm có?

Thư đại gia phỏng đoán trong lòng.

“Thư đại gia, nghe nói ông có thể xem tướng mạo, xem cát hung, như vậy bây giờ ông tự xem cho mình một quẻ xem là cát hay là hung?” Hàn Húc khẽ vuốt Phật châu cười tủm tỉm hỏi, nhìn qua thuần lương vô hại, mặt mang từ bi, giống như là một phật tôn vô bi vô hỉ.

Trong lòng Thư đại gia vang lên hồi chuống cảnh báo, trong lòng những tu giả như bọn họ đều có điều cảm, đó chính là dự báo, mà hiện tại ông ta cảm giác vô cùng không tốt. Ônh vội vàng bấm tay tính toán, trán đổ mồ hôi lanh. Ông ta có thể đoán người cát hung, chính là tính người không tính mình, bọn họ như vậy, chỉ không thể đoán được mệnh cách cho bản thân.

Tuy nhiên, cũng không phải không có cách.

Không biết tại sao trong lòng Thư đại gia cảm thấy lo sợ không yên, ông ta nhìn về phía Hàn Húc, chẳng lẽ thằng nhóc này có át chủ bài chưa ra, hay là nó chỉ đang dọa mình?

“Cậu……” Thư đại gia chỉ vừa há mồm nói một chữ, liền ngơ ngác cúi đầu, chỉ thấy không biết khi nào trước ngực ông ta xuất hiện một lỗ hổng to bằng ngón tay nhưng ông ta lại không hề phát giác.

Phật châu mang theo nhàn nhạt huyết quang, Hàn Húc duỗi tay nhẹ nhàng phất một cái, tia huyết sắc lập tức biến mất không thấy.

“Tôi thay ông xem một quẻ, đại hung, xem ra hôm nay Thư đại gia phải bỏ mạnh tại đây!” Cậu mỉm cười nói.

“…… Cậu là ai?” Thư đại gia rốt cuộc hỏi ra những lời này, thân thể ầm ầm ngã trên mặt đất, linh khí trong cơ thể linh nháy mắt dật tản ra, đồng tử chậm rãi mở rộng.

Mãi cho đến chết, ông ta vẫn còn không hiểu mình đã tính sai ở bước nào. Người thiếu niên trước mắt này, tuy nói công đức thâm hậu, có một chút tu vi, nhưng thật sự chỉ là người thường!

Hàn Húc đi đến trước thi thể của Thư đại gia, nhìn từ trên cao xuống. Rõ ràng là vẻ mặt trách trời thương dân vậy mà trong mắt lại chỉ có đạm mạc.

“Nhìn tôi giống người rất dễ bắt nạt?” Cậu cực kỳ không rõ, khom lưng lấy ba viên phật châu trên người Thư đại gia trên người, Hàn Húc nhẹ giọng nói, “Thực đáng tiếc, xem ra ông rút phải số không may.”

“A di đà phật.”

Hàn Húc xoay người rời đi, trong không khí bay tới một tiếng lẩm bẩm, ở phía sau cậu, thây thể Thư đại gia chậm rãi biến thành bụi, tiêu tán ở không trung.

“Không biết sư phụ bên kia thế nào?” Bốn phía an tĩnh trong nháy mắt truyền đến các loại thanh âm, tiếng chim hót nói chuyện với nhau, còn có tiếng xe cô đi lại tấp nập, Hàn Húc nhìn chung quanh náo nhiệt, khẽ nhếch môi, “Đáng tiếc, vận khí hai người đều không tốt lắm, đều rút phải số không may.”

Sư phụ cậu, chính là người rất thú vị nha.

*

Việt Khê bên này cũng bị người ngăn cản đường, cô có ấn tượng đối người này, còn nhớ rõ anh ta tên là Trương Nghi, thật sự là bởi vì cái âm dương bàn trong tay đối phương rất là bắt mắt khiến cô nhớ rõ luôn chủ nhân của nó.

“Anh ngăn đón tôi làm cái gì?” Cô hỏi.

Vẻ mặt Trương Nghi đầy hòa khí, nhìn qua vô cùng dễ nói chuyện, anh ta nói: “Cô bé, tôi biết nhân nhưỡng đang ở trên tay cô, đưa nó cho tôi thì tôi sẽ không làm khó cô”

Trên mặt Việt Khê lộ ra biểu cảm nghi vấn, nói: “Là ai cho anh dũng khí khiến anh cảm thấy mình có thể ở cướp đồ ở trên tay tôi? Mượn gan trên trời sao?”

Da mặt Trương Nghi giật giật, đó là bị lời nói của Việt Khê chọc giận, anh ta lập tức thu hồi biểu cảm hòa khí trên mặt, nói: “Cô bé, cô không cần rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Nói cho cô biết, tôi chính là đệ tử của Lâm Sơn Phái!”

Tuy nói là đệ tử ngoại môn, nhưng tâm tư của anh ta không đơn giản, đã mang cho Lâm Sơn Phái không ít chỗ tốt, cũng coi như là có chút địa vị ở Lâm Sơn Phái. Cho nên, anh ta cực kỳ tự tin khi nói ra những lời này.
“Lâm Sơn Phái?” Việt Khê thành thật lắc đầu, “Không quen biết, chưa từng nghe đến.”

Trương Nghi: “……”

Hôm nay hoàn toàn không thể nói chuyện được nữa rồi.

Anh ta lấy la bàn bát quái của mình ra, nói: “Cô vẫn nên ngoan ngoãn đưa đồ cho tôi, không nên ép tôi ra tay, tôi không muốn lấy mạng của cô. Nhân nhưỡng kia, cô cầm cũng là vô dụng.”

Việt Khê đăm chiêu nhìn anh ta như suy tư gì, hỏi: “Thì ra người đi theo tôi từ Giang gia chính là anh à? Anh muốn nhân nhưỡng? Rất tiếc, đó là đồ của tôi."

Trương Nghi cười lạnh một tiếng, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách anh ta không khách khí.

Anh ta truyền linh lực vào la bàn âm dương, toàn bộ mâm tròn nháy mắt phát ra tiếng oánh oánh, hai viên châu đen trắng bên trong bắt đầu run lên nhè nhẹ. Bên trong la bàn là hai con cá màu đen trắng ghép vào nhau, mà ở giữa lại có hai viên châu đen trấn.

Việt Khê cảm thấy thú vị, nói: “Cái la bàn này của anh thật thú vị, anh cho tôi mượn chơi chút đi.”

Trương Nghi: “……”

Anh ta không nói chuyện với Việt Khê, đặt tay lên la bàn, dưới chân anh ta lập tức xuất hiện bát quái trận, lấy anh ta làm trung tâm, Việt Khê cũng bị vây vào bên trong.

Kỳ môn độn giáp, âm dương ngũ hành, Lâm Sơn Phái là tu trận pháp, trận pháp quỷ quyệt, người rơi vào trận liền sinh tử không rõ ràng.

“Ác quỷ trận!” Trương Nghi thấp giọng lẩm bẩm.

Trên mặt đất truyền đến thanh sột sột soạt soạt, Việt Khê khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn mặt đất thì thấy nền xi măng bị nứt vỡ, từng cánh tay khô gầy vươn ra khỏi khe nứt. Dáng vẻ chủ nhân của những cánh tay này cũng dần lộ ta, chỉ thấy chúng đều là những cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương.

Một đôi tay duỗi tay nắm lấy chân cô, sức lực rất lớn.

Trương Nghi đắc ý nói: “Này đó đều là quỷ đói, quỷ đói cái gì cũng ăn, bao gồm cô. Cho dù cô không giao nhân nhưỡng ra thì tôi cũng có cách lấy được, chỉ cần chờ cô bị những con quỷ đói này ăn rồi thì nhân nhưỡng sẽ vào tay tôi.”

Việt Khê vô cảm nhắc chân đạp mạnh vào cánh tay đang nắm lấy chân trái của mình, giây tiếp theo, hai người đều nghe được tiếng xương cốt vỡ vụ vang lên "răng rắc" rõ ràng. Con quỷ này chưa kịp bò ra khỏi đất đã bị đạp nát thành đống xương vụn.

Trương Nghi lập tức thay đổi sắc mặt.

Trên mặt đất, nhóm quỷ đói còn đang chậm rãi ra sức bò ra khỏi lòng đất, quả thực giống như là một đám củ cải, Việt Khê không hề khách khí, cô trực tiếp đi qua, một chân một con. Những con quỷ bị cô dẫm đều trực tiếp biến thành bộ xương khô, nháy mắt nát đầy đất.

Loại cảm giác một chân một con này, quả thực làm người thần thanh khí sảng, so với lật mâm còn thoải mái hơn nhiều.

Cô quay đầu, tóc đen da trắng, trên người âm khí đại thịnh. Luồng âm khí khổng lồ này vừa ra tới, nhóm quỷ đói vốn còn đang nỗ lực chui ta khỏi lòng đất nháy mắt không nhúc nhích, sau đó giây tiếp theo, bắt đầu nỗ lực nhét mình lại nơi sinh ra.

Trương Nghi một buột miệng thốt ra: “…… Cô không phải người!”

Âm khí khổng lồ còn nặng hơn cả âm khí của Quỷ Vương như vậy, vừa thấy liền biết là quỷ quái tu hành nhiều năm. Có thể che dấu toàn bộ hơi thở của mình, cho dù là hơi thở hay là hô hấp cũng đều giống như con người, này còn không biết là quỷ quái tu hành bao nhiêu năm.

Trương Nghi thầm mắng cmn, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới mình lại đụng phải đá tảng, không lấy được nhân nhưỡng thì thôi, nói không chừng còn ném luôn mạng. Nghĩ đến Thư đại gia đi cản Hàn Húc, anh ta lại không nhịn được mắng một câu lão già chết tiệt, lão già kia trước giờ luôn không khéo, thế mà lần này không chạy đến cản con nhóc này, xem ra là sớm biết nó không dễ chọc.

Sớm biết như thế, anh ta đã đi cản thằng nhóc Hàn Húc.

“…… Anh mới không phải người!” Việt Khê tỏ vẻ mình rất không vui, cô móc một xấp hoàng phù ra ném lên người Trương Nghi không chút do dự.

Lôi phù, hỏa phù, thủy phù……

Trương Nghi nhanh chóng niệm chú hộ thân, chỉ là Việt Khê không phải ném mấy linh phù bình thường mà là cực phẩm linh phù, uy lực bất phàm, chỉ bài giây ngắn ngủi Trương Nghi đã cảm thấy lôi điện đan xen, mưa gió cùng tồn tại, cả người run rẩy, sau đó trực tiếp quỳ xuống đất. Nháy mắt liền ném nửa cái mạng.

Đậu xanh, cực phẩm linh phù không cần tiền sao? Còn có thể ném như vậy sao?

Ở vài giây trước khi ngất xỉu, anh ta trần ngập căm phẫn nghĩ như vậy.

Việt Khê đi tới, duỗi tay nhặt cái la bàn bát quái bên cạnh anh ta lên, bị lôi điện oanh tạc như vậy mà cũng không chút sứt mẻ gì, đây quả là đồ tốt.

Lấy về đi nghiên cứu nghiên cũng được!

Trong lòng làm ra quyết định, Việt Khê cúi đầu nhìn thoáng qua Trương Nghi đang nằm trên đất: "Tôi cảm thấy mình bị mấy quỷ đói này của anh dọa rồi, cần phải bồi thường tổn thất tinh thần, cho nên tôi sẽ cầm cái này đi.”

Nhóm quỷ đói: “……” Run bần bật.

Trương Nghi đang té xỉu tự nhiên không thể trả lời Việt Khê, Việt Khê coi như anh ta đồng ý rồi, trực tiếp lấy đồ đi, ném Trương Nghi thoi thóp luôn trên đường, còn may có người đi qua nhìn thấy đã gọi xe cấp cứu giúp anh ta.

Trải qua một hồi cứu giúp trị liệu, Trương Nghi tỉnh lại đã là ba ngày sau, ngay sau khi tỉnh lại, anh ta đã không nhịn được thốt lên: "Đệch mợ!"

Giang hai tay nhìn nhìn, tuy rằng bị sét đánh khiến làn da đen thui thế nhưng đại lão kia lại không giết anh ta!

Cảm động đến khóc, cảm tạ Bồ Tát!

“Lão già Thư đại gia chết tiệt, đồ ngon đều bị lão ta chiếm, sớm biết thế mình đã đi đến chỗ thằng nhóc kia.” Ở trong lòng Trương Nghi, Thư đại gia đi đoạt lấy đồ của Hàn Húc nhất định là dễ như trở bàn tay, mã đáo thành công, nói không chừng hiện tại ông ta đã lấy được hai viên phật châu kia rồi, không biết đang tiêu dao sung sướng ở nơi nào.

Ngày hôm sau, anh ta nhận được điện thoại của sư huynh ở Lâm Sơn Phái.

“…… Đúng rồi, sư huynh, anh biết Thư đại gia ở đâu không?” Anh ta thuận miệng hỏi một câu.

“Thư đại gia?” Đầu kia sư huynh chậc một tiếng, “Theo tin tức thì ông ta đã chết, chính là ở ba ngày trước…… Ai, chính là ngày cậu bị thương, ông ta làm nhiều việc thương thiên hại lý, lần này không có biết sao lại đụng phải ván sắt, ném luôn cả mạng… “

Những lời tiếp theo Trương Nghi không nghe rõ, hiện tại trong đầu anh ta toàn bộ đều là tin tức Thư đại gia đã chết.

Cái kia, Thư đại gia…… Đã chết?

Trời nắng to, Trương Nghi lại nhịn không được rùng mình, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt của Hàn Húc. Những người khác không biết, chính là anh ta rất rõ ràng Thư đại gia đã làm gì.

Thằng nhóc kia… Là người nào?

Hoặc là, không phải người?

Điểm này, Trương Nghi không rõ ràng lắm, nhưng là anh ta quyết định, về sau tuyệt đối muốn tránh xa hai người kia, ngàn vạn không thể gặp lại bọn họ.