Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1612




Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Mà Tuân Cảnh bên cạnh cũng nhìn Tô Yên, ý cười gia tăng.

Thật không nhìn ra, vị công chúa này còn là một người công tư phân minh.

Vào lúc đó, Tuân Cảnh tự hỏi, rốt cuộc là Trấn Nam Vương không cần vị công chúa này hay là vị công chúa này không cần Trấn Nam Vương?

Nhìn biểu cảm này, khả năng là vế sau sẽ cao hơn.

Tô Yên thấy phó tướng kia không nói năng gì, chỉ lạnh mặt đứng đó.

Nàng quay đầu nhìn Tuân Cảnh, nghiêm túc hỏi

"Chàng muốn loại hoa nào?"

Tuân Cảnh cười nhạt, bộ dáng đó làm cho không gian như một bức tranh thủy mặc, vừa thấy liền không rời mắt được.

"Công chúa quyết định."

Tiểu Hoa trong đầu Tô Yên hừ hừ một tiếng.

Trước đó còn nói muốn lấy lại kim trâm thì phải mua loài hoa hắn thích, sau lại nói ký chủ tự mình quyết định.

Đây rõ ràng là hắn muốn hoa lại không muốn trả lại cây trâm.

Đến lúc đó ký chủ lại phải lo nghĩ hai việc này.

Tiểu Hoa đã quá đỗi quen thuộc với cái loại kịch bản này bởi đây cũng không phải lần đầu hắn làm.

Mà lúc Tuân Cảnh nói chuyện, phó tướng Trương Khắc lạnh mặt đứng ở một bên do dự một chút rồi dò hỏi

"Xin hỏi người chính là Tuân Cảnh Vương gia?"

Kim Nhất phía sau Tuân Cảnh lạnh lùng nói

"Nhìn thấy Vương gia còn không hành lễ?"

Lời nói vừa dứt, Trương Khắc liền ôm quyền

"Gặp qua Vương gia!"

So lúc hành lễ với Tô Yên thì cung kính hơn hẳn.

Có lẽ đối với bá tánh Kim Vĩnh quốc mà nói, tướng quân Âu Dương Du cùng Vương gia Tuân Cảnh là hai người có địa vị cao quý như nhau, cùng được bá tánh tôn kính.

Năm đó, một tay Tuân Cảnh cứu bá tánh biên quan khỏi biển lửa, thuyết phục địch rút lui, kéo dài thời gian chờ binh của Âu Dương Du.

Chiến tích đó đã làm bá tánh biên quan tôn thờ hắn thành thần linh.

Từ đây, Âu Dương Du cùng Tuân Cảnh trở thành hai đại "Định Hải Thần Châm" trong lòng bá tánh.

Dù trời có sập thì vẫn còn hai người chống đỡ.

Chỉ cần bọn họ không ngã, Kim Vĩnh quốc sẽ mãi quy phục Vĩnh Xương quốc.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Trương Khắc tôn kính với Tuân Cảnh như thế.

Con cháu hoàng thất ngông cuồng kiêu ngạo, xa hoa lãng phí, quân lính bọn họ đều chướng mắt, duy độc với Tuân Cảnh Vương gia này trong lòng kính trọng ba phần.

Tô Yên nói với tiểu Đào

"Chúng ta đi thôi."

"Dạ, công chúa."

Tô Yên vừa đi, sắc mặt Trương Khắc đang hành lễ lập tức thay đổi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn nhíu mày

"Sao công chúa lại hành sự vô lễ như vậy, ngài có từng nghĩ đến hậu quả?"

Tô Yên dừng bước, nhìn vị phó tướng kia, nghiêm túc nói

"Ngươi là nói, hành vi của bổn cung sẽ ảnh hưởng đến Giang Lan quốc?"

Trương Khắc tay cầm trường đao,

"Thuộc hạ không nói như vậy, nhưng không phải là không có khả năng."

Trương Khắc liếc nhìn Tô Yên.

Hắn đúng là có ý như vậy.

Nhưng, đây chỉ là một vị công chúa hòa thân, làm gì cao quý đến mức đó.

Hắn nghe nói phó tướng Tống Trinh bị thương, còn có một vị nữ binh cũng bị cô công chúa này làm trầy da.

Vị Công chúa này, thật nóng tính.

Hành sự như vậy với quân lính bọn họ thật không tốt chút nào.

Tô Yên đang định nói.

Tuân Cảnh bên cạnh lên tiếng

"Phó tướng đã truyền lời xong, sự việc còn lại liền không cần quản đi?"

Trương Khắc sửng sốt.

Không nghĩ tới Tuân Cảnh lại nói chuyện giúp đỡ cô công chúa hoà thân này.

Trương Khắc do dự, cuối cùng ôm quyền

"Tướng quân biết Vương gia đã đến, vẫn luôn muốn gặp mặt ngài."

Tuân Cảnh cười gật đầu

"Nếu rảnh, ta sẽ tới."

Trương Khắc lên tiếng

"Vậy, Thuộc hạ cáo lui."

Nói xong liền lên ngựa, trước khi đi còn liếc nhìn Tô Yên, xoay người nhanh chóng chạy ngựa đi.