Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1707




Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Cùng nhau tắm?

Vẫn là thôi đi?

Hơn nữa phòng tắm nhiều như vậy, cũng không phải chỉ có một cái.

Còn nữa, cô cũng không nhất thiết phải ở trong bồn tắm mới sống, cứ để cô vào trong cái ly cũng được mà.

Hoắc Từ không thèm để ý, đảo mắt liền cởi đồ ra.

Tô Yên chậm rì rì quay đầu, chui vào một góc.

Hoắc Từ nhìn cô như vậy, nghi hoặc

"Anh cầm thú vậy sao?"

Nói xong, lại duỗi tay cầm lấy áo, mặc lại trêи người.

Đồng thời đưa Tô Yên ra, không biết tìm được một cái ly ở chỗ nào,

Đặt vào.

Cô theo bản năng nói

"Vẫn là nơi này tốt."

Vừa nói xong, cả hai đều sửng sốt.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Hoắc Từ

"Em có thể nói?"

Tô Yên

"Em có thể nói?"

Vừa nói xong lại bay ra một chuỗi bong bóng.

Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên nói

"Chúc mừng ký chủ, đã qua 6 tiếng, chị đã được khôi phục khả năng nói."

6 tiếng đồng hồ đã qua đi.

Hiện giờ, Tô Yên dần dần khôi phục, cho đến 12 giờ tối hôm nay sẽ trở lại người bình thường.

Hoắc Từ bưng bể cá lên, nhìn kỹ cô.

Gương mặt hắn phóng đại lên trong mắt Tô Yên.

Nửa ngày sau, hắn mở miệng

"Nói em thích anh."

Tô Yên

"....."

Hoắc Từ nhìn cô chằm chằm

"Không thích?"

".....Thích"

Nghe cô nói ra, Hoắc Từ vừa lòng.

Kéo một cái ghế lại, ngồi xuống cùng cô nói chuyện.

"Không định giải thích thân phận?"

Tô Yên lắc đuôi cá,

"Cẩm lý."

"Hả?"

"Em là Cẩm Lý."

"Có ích lợi gì? Còn không thể ăn."

Trong lời nói của Hoắc Từ ẩn có chút ghét bỏ.

Chẳng những không thể ăn, còn nhỏ như vậy.

Biến nhỏ thì cũng thôi đi, còn sống trong nước.

Sờ không được, chỉ có thể nói chuyện qua lớp thủy tinh.

Lúc trước mới chạm qua hai cái đã khiến cô chịu đau.

Thật là, còn chưa thấy con cá vàng nào yếu ớt như vậy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nhìn hắn,

"Có thể mang đến may mắn."

"Ví dụ như?"

"Ừm? Mua vé số có thể trúng thưởng."

Hoắc Từ cúi đầu liếc cô một cái,

"Em cảm thấy anh còn cần vé số làm giàu?"

Tô Yên

"······ có thể tìm đường trong chỗ chết."

"Ý của em là có người muốn làm anh chết, anh có thể lưu lại một hơi sống sót?"

"Ân, hẳn là như vậy."

Hoắc Từ cười

"Là anh làm người khác, hay là người khác làm anh?"

Tô Yên quơ quơ cái đuôi, không nói lời nào.

Hoắc Từ nhìn cô

"Có thể phù hộ anh mỗi một môn đều đạt điểm cao không?"

Tô Yên

"Đây không phải vận may, là kỳ tích."

Nói xong, sợ hắn không hiểu rõ ý, cô giải thích nói

"Vận may là giá trị xúc tác, tăng chỉ số trong ngẫu nhiên. Không phải biến hy vọng hão huyền thành hiện thực."

Lúc này đây, Hoắc Từ trầm mặc.

Tô Yên cũng ngậm miệng lại, bơi sang một bên khác.

Vừa bơi vừa nghĩ, có thể cô nói đả kϊƈɦ quá lớn, về sau không muốn học tập?

Đang nghĩ ngợi tới đây, liền cảm nhận được bể cá đong đưa.

Người nào đó lại xoay bể cá một chút, hai người một lớn một nhỏ lại lần nữa đối diện.

Hắn gõ cái bàn, nhìn qua cũng không có tức giận.

Hắn mở miệng

"Vậy mong Cẩm Lý phù hộ cho anh, sớm ngày để Tô Yên đồng ý cùng anh ở bên nhau."

Tô Yên

"······"

Hoắc Từ tiếp tục

"Tốt nhất là có thể một giây làm anh đổ. Cũng mong Cẩm Lý để Tô Yên hiểu rõ, người theo đuổi anh rất nhiều. Nếu không mau chóng nắm lấy cơ hội, vạn nhất về sau để cho người khác đoạt đi thì không hay lắm."

Nói xong, Hoắc Từ cẩn thận nghĩ nghĩ, bổ sung một câu

"Muốn tiền, muốn sắc đẹp, anh đều có, cô ấy còn có cái gì không hài lòng, không đồng ý? Cẩm Lý có thể trả lời cho anh không?"