Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 296




Hắn Phượng Dụ, là một kẻ thanh tu, nói dễ nghe là thanh tâm quả dục.

Nói khó nghe, chính là lạnh nhạt ích kỷ.

Sư phụ hắn nói, hắn là thiên tài của thanh tu giới trăm năm thậm chí là ngàn năm khó có được.

Bởi vì hắn tự tu luyện, chưa bao giờ từng có tâm ma.

Với người khác mà nói, thế gian luôn không có ai tu thành chính quả. Luôn nhớ thương hồng trần, có vướng bận, thì nhất định sẽ có tâm ma.

Nhưng hắn lại không có, không có vướng bận, không có tâm thương, cũng không có tình yêu cuồng nhiệt.

Tâm Hắn như là đã chết.

Người khác vì những thế sự hồng trần đó mà muốn chết muốn sống, rơi vào trong mắt hắn, chỉ nở một nụ cười nhạt, ngay cả tiếng than thở cũng không có.

Sư phụ nói, hắn còn may là ở thanh tu môn, nếu là luyện ma tu, đó chính là một đại họa của thế gian.

Với lời nói này, hắn cũng chỉ phản ứng nhàn nhạt.

Phật nói tâm từ bi, hắn không có.

Ma có tâm giết chóc, hắn cũng không có.

Hắn giống như là một khối băng, chỉ sợ là ngàn ngàn vạn vạn người chết ở ngay dưới tầm mắt hắn cũng chẳng tí quan tâm

Nhưng hiện tại, tâm hắn, dao động.

Vốn dĩ cho rằng giáo chủ Ma giáo bị đổi hồn này có chút thú vị, muốn tính toán giữ lại nhìn một cái.

Không nghĩ tới nhìn nhìn, lại nhìn đến động tâm.

Tận mắt nhìn thấy nàng bị Song Đầu Xà kia đánh trúng, nghe nàng nói nhược điểm bại lộ, tâm giống như là bị nhéo lên.

Bị một bàn tay nhẹ nhàng túm, lôi kéo một cái, liền không thoát ra được.

Hắn cười.

Cười có chút bất đắc dĩ.

Nhưng động tác trên tay thật nhanh, hắn ôm lấy Tô Yên, hai người liền rơi xuống.

sau đó, quanh thân như có linh khí màu lam nhạt lan tràn.

Mà thanh kiếm băng nằm trên mặt đất như chết kia thế mà lại có phản ứng, sinh ra cộng minh hơi hơi chấn động, giây tiếp theo liền bay đến trong tay Phượng Dụ.

Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua.

Nhìn Song Đầu Xà đang điên cuồng vũ động ở đằng kia, tiếp theo nháy mắt nâng tay lên, thanh kiếm băng nhanh chóng bay ra, trực tiếp cắm vào bảy tấc của Song Đầu Xà.

Nháy mắt cắt thành hai nửa.

Song Đầu Xà lập tức bị diệt.

Tô Yên bị hắn ôm chặt.

Trong đầu vang lên thanh âm

"Leng keng, chúc mừng ký chủ thắp sáng ngôi sao vàng thứ hai."

Tô Yên ngẩng đầu xem.

Vừa vặn liền nhìn thấy thanh kiếm băng vui thích đến độ mắt thường có thể thấy được bay trở về trong tay Phượng Dụ.

Ầm vang một tiếng.

Song Đầu Xà ngã xuống.

Máu chảy đầy đất.

Tô Yên nhìn con rắn kia, lại nhìn nhìn Tiểu Dụ.

Phượng Dụ trong lòng căng thẳng, cho rằng nàng muốn hỏi việc tu vi của mình tự nhiên trở nên cao cường.

Kết quả liền nghe nàng nói ra tiếng

"Thanh kiếm kia hình như thích ngươi a. Cho ngươi đi."

Phượng Dụ đem kiếm băng đến trước mặt Tô Yên, lắc đầu

"Là giáo chủ vất vả đoạt được, sao có thể cứ thế liền cho Tiểu Dụ?"

Tô Yên liếc liếc hắn một cái, khẩu khí khẳng định

"Kiếm là của ta, ngươi cũng là của ta."

Cho ngươi dùng, cũng không có gì khác biệt.

Phượng Dụ ngẩn người, sau đó ôm nàng nhợt nhạt cười

"Giáo chủ đại nhân nói rất đúng, Tiểu Dụ là của giáo chủ."

Câu sau của Tô Yên làm Phượng Dụ nghe đến vui vẻ.

khóe môi cười như thế nào cũng áp không được.

Mà Tiểu Hồng vừa bị dọa đến, lại nghe Cổ Vương chỉ huy, chạy hướng đến Song Đầu Xà đã chết trước mặt.

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"

Ngốc tử, ăn nội gan nó, mở 2 đầu nó ra.

Tiểu Hồng đối với thi thể này có chút do dự.

Ăn thịt, nó thật ra ăn không ít, nhưng là ··· ăn đồng loại ···.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, có chút do dự.

Cổ Vương cho rằng nó ngu ngốc không biết nên cắn như thế nào, tức đến dậm chân

"Mắng mắng mắng mắng này mắng!!"

Ngươi cứ thế há mồm cắn a!

Răng ngươi mọc chỉ để chơi thôi à?!