Tô Yên biết mình không nên lật lọng như vậy. Lời mình nói ra, hẳn là nên nỗ lực hoàn thành.
Vốn dĩ nên như vậy.
Nhưng mà, vừa mới hôn hắn một cái, trong lòng liền cảm thấy vô cùng cao hứng, lại càng không muốn tuân thủ những gì mình đã nói.
Đôi mắt Quân Vực đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói một câu
“Em nói không cần liền không cần, muốn hối hận liền hối hận, em coi tôi là gì? Em dựa vào cái gì mà cho rằng tôi vẫn cần em?”
Tô Yên nghe Quân Vực nói, cô biết đó là điều đương nhiên.
Nhưng không hiểu sao vẫn có chút khổ sở.
Chỉ là một chút.
Cô chớp chớp mắt, hoảng loạn trong mắt cô vụt mất, cô gật gật đầu.
“Ừm.”
Tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó chống tay lên giường, đứng dậy
Quân Vực nhìn Tô Yên lại khôi phục bộ dáng an tĩnh không nói một lời, khuôn mặt vô cảm không có biểu tình thường ngày.
Lệ khí trong mắt hắn lại đậm thêm một chút.
Cô ừm cái gì mà ừm?
Cô hiểu cái gì mà đã ừm?
Hắn cũng không biết hắn đang nói cái quần què gì nữa.
Sau đó thì sao?
Không còn gì để nói với hắn nữa sao?
Hôn hắn xong cũng không thèm tính nữa sao?
Quân Vực nhìn vị đầu gỗ trước mặt, hận không thể túm lấy cô mà cắn hai cái.
Đợi lâu như vậy, mà cũng không thấy cô chủ động được một lần. Thật vất vả mới hôn một cái, thế nhưng lại không thèm nói gì nữa?
Nhìn cô giống như muốn tiếp tục thực hiện chuyện chia tay.
Đôi mắt Quân Vực lóe lóe lên.
Hắn đã cho cô cơ hội, nếu cô còn không chịu phản ứng lại, còn không chịu hòa hảo với hắn, vậy thì dựa theo cách của hắn mà làm.
Cách của Quân Vực là gì í hả?
CÀ KHỊA tới bến.
Chờ hắn ăn cơm xong, Tô Yên lấy thuốc mỡ bôi cho hắn rồi băng bó cánh tay lại một chút.
Vừa mới bóp thuốc lên tay hắn, liền nghe thấy hắn nói một câu
“Chủ Thần Đại Nhân có phải đã quên mất sức lực của mình lớn đến mức nào rồi hay không? Ngài định bẻ gãy tay ta hay sao vậy?”
Tô Yên sửng sốt một chút.
Sau đó cô liền thả lỏng, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.
Hình như đã tốt hơn, hắn cũng không nói gì nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Bôi thuốc mỡ xong, Tô Yên băng bó vết thương cho Quân Vực.
Vừa thắt nút xong, hắn liền giơ tay lên quơ quơ, cười như không cười, lên tiếng
“Ha! Sao lực đạo lại không lớn như lúc bôi thuốc vậy? Có vẻ ngài không muốn cánh tay của tôi sớm khỏi thì phải. Đây là băng bó sao? Chỉ sợ động đậy vài cái liền tuột.”
Kỳ thật Tô Yên băng bó rất tốt, cái nơ con bướm không chặt không lỏng, hắn lắc lắc tay mấy cái cũng không tụt ra.
Nhưng nghe Quân Vực nói như vậy, Tô Yên lại tháo băng ra làm lại từ đầu.
Lúc này chặt hơn lần trước một chút.
Vị nào đó lại bắt đầu
“Thỉnh Chủ Thần Đại Nhân khắc chế lực đạo của mình một chút, vạn nhất tay ta gẫy, ta biết tìm ai để ăn vạ đây?”
Sau đó, Tô Yên băng lại một lần lại một lần.
Hắn kén cá chọn canh cả buổi, nơi này không được, chỗ đó không được, quá chặt, quá lỏng.
Tô Yên mím môi, hiểu ra là hắn muốn làm khó cô.
Bởi vì cô đột nhiên hôn hắn sao?
Không quan trọng, về sau cô sẽ cố gắng khắc chế bản thân thật tốt.
Buổi tối, thấy hắn nhắm mắt ngủ.
Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng
“Em đi đây.”
Nói xong, Tô Yên xoay người đi ra ngoài.
Kết quả, vị nào đó nằm im trêи giường không nhịn nổi nữa.
Tô Yên vừa mới tắt đèn, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra, liền nghe thấy sau lưng có động tĩnh.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị một bàn tay giữ chặt.
Tô Yên xoay người lại, cô bị đè trêи cánh cửa.
Cô nghi hoặc
“Quân Vực?”
Vị nào đó ôm cô không chịu buông tay.
Sau đó, hôn lên môi cô.