Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1611: Sủng phi hắc hoá 18




Thấy bộ dáng chớp mắt ngây người của nàng, Tuân Cảnh có chút ngạc nhiên.

Bộ dáng hiền lành vô hại này khác hẳn với lúc gặp nhau trong ngôi miếu hoang đó.

Vị Công chúa này khá thú vị.

Chỉ với dăm ba câu Tuân Cảnh đã bác bỏ yêu cầu của Tô Yên.

Tiếp đó hỏi

“Công chúa rời khỏi trạm dịch, là muốn đi đâu sao?”

Tô Yên sờ kim trâm trêи đầu.

Vẫn không đổi được.

Nàng một bên sờ một bên nói

“Đi mua hạt giống để trồng hoa.”

Tuân Cảnh nghe vậy, cười nói

“Công chúa điện hạ thật tao nhã.”

Toàn bộ thượng vận thành đều lan truyền việc Tô Yên dọn ra khỏi Trấn Nam Vương phủ.

Đối với một nữ tử, việc bị đuổi ra khỏi nhà chồng sắp cưới là chuyện mất mặt cỡ nào.

Đặc biệt Tô Yên còn là công chúa một nước, lại càng mất mặt.

Dưới tình huống như thế mà nàng vẫn thản nhiên giống như không có xảy ra chuyện gì, đi mua hạt giống hoa.

Ân, thật không giống người bình thường.

Không biết vì cái gì, đầu óc Tuân Cảnh lại một lần nữa nhớ tới cái đêm mưa gặp Tô Yên.

Nàng mặc hồng y, đầu tóc rối bù, ánh mắt xa cách không kiên nhẫn, một bộ người sống chớ gần.

Lại nhìn bộ dáng vô hại, nhẹ nhàng bây giờ.

Tuân Cảnh cảm thấy nữ nhân này đang diễn trò.

Chắc do suy nghĩ quá nhập tâm, cho nên chính hắn cũng không phát hiện mình vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Yên.

“Khụ khụ”

Kim Nhất phía sau bỗng ho hai tiếng nhắc nhở.

Tại sao hôm nay vương gia nhà mình có chút khác so với ngày thường?

Tuân Cảnh phục hồi tinh thần lại, coi như không có chuyện gì.

Nói

“Không biết Tuân mỗ có thể nhờ công chúa điện hạ mua giùm một chậu hoa được không?”

Tô Yên gật đầu

“Có thể.”

Nói xong, Tô Yên lại hỏi rất chi là nghiêm túc

“Vậy chàng có thể trả lại cho ta kim trâm không?”

Trong mắt Tuân Cảnh lóe lên ánh sáng, hắn chậm rãi nói

“Thế thì phải xem công chúa điện hạ có mua được loài hoa mà Tuân mỗ thích không đã.”

Đang nói, bên cạnh vang lên tiếng vó ngựa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiếp đó, con ngựa hí vang, chân trước giơ lên, bị túm bắt dừng lại.

Một nam tử mặc áo giáp đi xuống.

Nam nhân này Tô Yên đã gặp qua, đó là người tiếp đón bọn họ về Trấn Nam Vương phủ.

Là phó tướng tên Trương Khắc.

Chỉ thấy phó tướng kia định vào trạm dịch, bỗng thấy Tô Yên đứng ở cửa.

Hắn dừng bước lại, ôm quyền

“Công chúa điện hạ, Vương gia mời ngài qua một chuyến.”

Tô Yên nghi hoặc

“Chuyện gì?”

“Thuộc hạ không biết.”

Tô Yên gật đầu

“Được”

Trương Khắc ở bên cạnh chờ.

Một lúc sau, Tô Yên thấy hắn vẫn chưa đi, nghi hoặc

“Sao ngươi vẫn còn chưa đi? ”

“Thuộc hạ đang đợi công chúa.”

“Vì sao?”

“Vương gia muốn gặp ngài.”

“Bổn cung giải quyết chuyện riêng xong rồi sẽ đi.”

Trương Khắc nghe lời nói càn rỡ này của Tô Yên liền nhíu mày

“Công chúa điện hạ, không chỉ thuộc hạ đang đợi ngài, mà Vương gia cũng đang đợi ngài.”

“Bổn cung đâu có bảo hắn đợi.”

Theo mỗi câu nói của Tô Yên, sắc mặt Trương Khắc ngày một trầm xuống, có vẻ không tán đồng với cách làm của Tô Yên, thấy rất vô lễ.

Trương Khắc đứng thẳng người, lạnh lùng nói

“Trêи đời này chưa có ai bắt tướng quân phải chờ.”

Tô Yên nhìn Trương Khắc

“Đó là chuyện của tướng quân các ngươi, liên quan gì tới bổn cung?”

Tiểu Đào cố nhịn cười, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn công chúa nhà mình.

Chính thức trở thành fangirl nhỏ.

Phó tướng Trương Khắc này từ ngày đưa công chúa đến Trấn Nam Vương phủ đã không để các nàng vào mắt, làm như các nàng cưỡng bách hắn tới đón vậy.