Âu Dương Du vừa rời khỏi không hề biết rằng Vương phi tương lai của mình lại đang bị Tuân Cảnh Vương gia khẽ meo meo cạy góc tường đi mất rồi.
Hắn đi vào trong thư phòng, nhìn Tống Trinh đang ngã chật vật trêи mặt đất.
Sắc mặt lạnh nhạt, không nói một lời.
Hắn nhìn thật lâu.
Tống Trinh đang nằm trêи mặt đất hôn mê, bỗng nhiên giật mình thảng thốt, mở lớn hai mắt.
Nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, nàng ta cố gắng chống cơ thể lên, mở miệng gọi một tiếng
“Tướng quân!”
Bởi vì quỳ lâu lại gặp mưa, nàng ta đang phát sốt, sắc mặt đỏ ửng.
Âu Dương Du vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn Tống Trinh.
Không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cho đến khi trời lại tiếp tục mưa.
Mưa phùn liên miên thật sự làm người ta cảm thấy phiền lòng.
Hắn lạnh nhạt nói một câu
“Tống Trinh, ngươi quá phận rồi.”
Vừa dứt lời.
Tống Trinh ho khan kịch liệt, suy yếu nói
“Tống Trinh biết sai.”
Hắn đi qua đó, cuối cùng vẫn bế Tống Trinh lên, đi thẳng tới phòng cho khách.
Thị vệ đi theo sau lưng, cầm ô che cho hai người, không nói một lời.
Tống Trinh suy yếu giải thích
“Tướng quân, những lời mọi người trong quân doanh truyền nhau, không phải do Tống Trinh nói ra.”
Âu Dương Du bế Tống Trinh vào phòng khách, đặt nàng ta lên trêи giường.
Chỉ một lát sau, quân y vội vàng chạy tới. bắt mạch, xem vết thương.
Âu Dương Du đứng im ở đó, một hồi lâu mới lên tiếng
“Về sau, ngươi đừng đến quân doanh nữa.”
Tống Trinh đang nằm trêи giường bỗng cứng đờ người.
Nàng ta nhìn Âu Dương Du
“Tướng quân, vì… vì sao vậy?”
Âu Dương Du nhìn Tống Trinh
“Là ta chậm trễ ngươi.”
Âm thanh lạnh nhạt, không có chút phập phồng.
Tống Trinh không thể tưởng tượng nổi
“Ngài,… ngài…., không hề, là do Tống Trinh cam tâm tình nguyện.”
Âu Dương Du không đáp lại.
Hắn là một kẻ làm việc theo chuẩn mực, lời đã nói ra, không thể sửa lại.
Hiển nhiên, Tống Trinh cũng hiểu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nàng ta ngã vào giường.
Một lúc lâu sau mới run rẩy nói một câu
“Là, là bởi vì những lời vị Công Chúa điện hạ kia nói sao?”
Âu Dương Du nghe xong, ngẩng đầu nhìn Tống Trinh
“Nàng ấy không hề nói sai một từ.”
Âu Dương Du vừa dứt lời, Tống Trinh gắt gao nắm chặt hai tay.
Tô Yên, lại là Tô Yên!
Một lần rồi hai lần, từ khi nàng ta tới đây, mình chưa từng có một ngày yên ổn.
Sau đó Tống Trinh lại nghe thấy Âu Dương Du nói tiếp
“Chân của ngươi đã không còn thích hợp để tiếp tục chinh chiến.”
Tô Yên nói không sai.
Nhưng Âu Dương Du cũng không định vì những lời nói của Tô Yên mà điều Tống Trinh ra khỏi quân doanh.
Nếu Tống Trinh đã quyết định vào quân ngũ, vậy tự nhiên, tốt xấu gì những việc này cũng do Tướng quân là hắn đứng lên gánh vác.
Nhưng khi biết Tống Trinh quỳ một ngày một đêm trước cửa thư phòng, hắn liền thay đổi chủ ý.
Nếu ngay cả bản thân Tống Trinh cũng cảm thấy mình ở trong quân ngũ là sai, vậy thì chứng tỏ nàng cũng không muốn kiên trì thêm nữa.
Năm đó đồng ý cho Tống Trinh nhập ngũ, chính là do hắn nhìn trúng khí chất cao ngạo, không chịu thua trêи người nàng, muốn nhập ngũ so tài với các nam tử khác.
Âu Dương Du rõ ràng biết thế là sai nhưng hắn cũng không ngại để Tống Trinh nếm thử một lần.
Những lời Tô Yên nói chính là sự thật, không sai lấy một từ.
Hắn vốn nghĩ rằng lúc Tống Trinh quyết định vào quân ngũ đã suy nghĩ kĩ càng.
Hắn vốn nghĩ rằng, Tống Trinh kiêu ngạo như vậy, sẽ đi một con đường thẳng tắp, dù có chết cũng không quay đầu nhận thua.
Nhưng hiện giờ, Tống Trinh quỳ một ngày một đêm, lại chính là phủ nhận tất cả những cố gắng của nàng trong quá khứ.
Nàng lại thừa nhận với mọi người mình được đặc cách vào quân ngũ, những lần giết địch, xông pha chiến trường vinh quang như vậy đều trở thành dơ dáy.
Đã như vậy, không thể để Tống Trinh tiếp tục ở lại quân doanh.
Nếu như Tống Trinh vẫn cứ tiếp tục làm tốt những việc trong phận sự của mình, hắn cũng không ngại che chở cho nàng.
Dù biết sai cũng sẽ che chở.