Ngày hôm đó, Sứ thần và Khâm sai đại thần đều nhìn thấy công Chúa điện hạ dựa vào ngực Vương gia, còn cắn người ta.
Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ danh dự của Công Chúa bị hủy luôn.
Nhưng vị Vương gia này lại rất dung túng Công Chúa điện hạ.
Tiểu Đào lờ mờ phát giác ra không khí giữa hai người này không bình thường, nhưng cũng không dám suy đoán.
Sau này, Công Chúa điện hạ vẫn phải gả cho Trấn Nam Vương.
Nghĩ tới đây, Tiểu Đào lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, Công Chúa điện hạ đánh Trấn Nam Vương hộc máu mồm.
Đương… đương nhiên Tiểu Đào cảm thấy rất thống kɧօáϊ.
Nhưng, về sau thì Công Chúa sẽ thế nào?
Liệu vị Trấn Nam Vương này có quan báo tư thù không?
Tiểu Đào nhìn Tô Yên đang chậm rãi ăn cơm, lại có chút sốt ruột.
Tỳ nữ nhà mình suy nghĩ điều gì, Tô Yên đương nhiên không biết.
Nàng đang ăn, ngoài cửa bỗng truyền tới âm thanh.
“Công Chúa điện hạ!”
Nghe thấy giọng nói này, Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn.
Là Trương Khắc.
Phó tướng của Âu Dương Du.
Trương Khắc hai tay ôm quyền
“Công Chúa điện hạ, Phó tướng Tống Trinh muốn gặp người.”
Tô Yên uống một ngụm cháo trắng.
“Là nàng ta nên tới đây diện kiến bổn cung.”
Trương Khắc đại khái cũng biết, muốn Công Chúa của một Quốc gia đi gặp một Phó tướng là không thể, phó tướng không có mặt mũi đến thế.
Thế cho nên, khi hắn nói ra điều này, còn mang theo chút thỉnh cầu.
Trương Khắc lại nói tiếp
“Khởi bẩm Công Chúa điện hạ, Phó tướng Tống Trinh trước đó quỳ một ngày một đêm trong mưa, hai chân bị thương còn chưa khỏi. Thực sự là không có cách nào để đi tới đây tìm người.”
Tô Yên nghe xong, quay đầu nhìn Trương Khắc, nghiêm túc nói
“Cho nên bổn cung phải tới gặp nàng ta sao?”
Tiểu Đào đứng bên cạnh tức không chịu được
“Cái người này, ai cho ngươi lá gan dám tới trước mặt Công Chúa ăn nói bậy bạ?”
Một lần hai lần, làm cho người ta phiền chán không thôi.
Trương Khắc bị nói cho á khẩu không nói lại được, lại không có bộ dạng huênh hoang tự cho rằng mình đúng như trước.
Trương Khắc quỳ gối thật mạnh xuống đất.
Bội đao trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Gã cúi thấp đầu, một thân ngạo cốt kia giờ vô cùng hèn hạ vì muốn cầu xin Tô Yên.
“Cầu xin người, Công Chúa điện hạ.”
Vừa dứt lời.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
“Bịch” một tiếng.
Đầu dập mạnh xuống đất.
Hèn mọn quỳ xuống dập đầu cầu xin Tô Yên.
Tô Yên vẫn tiếp tục ăn cơm.
Chỉ nhìn thoáng qua Trương Khắc, sau đó nhẹ giọng nói
“Ngươi là binh, bảo vệ Tổ quốc mới là việc ngươi nên làm.”
Chỉ vì một nữ nhân không thích mình, vứt bỏ cả một thân ngạo cốt, vứt bỏ cả tiền đồ của mình, không đáng.
Trương Khắc là tự chạy tới chỗ này tìm Tô Yên.
Không có mệnh lệnh của Âu Dương Du, đó là trái với quy định.
Kỷ luật của quân doanh vô cùng nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh mà tự tiện hành động, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trương Khắc nghe Tô Yên nói câu bảo vệ Tổ quốc kia, thân thể cứng đờ.
Một lúc lâu sau, vẫn hèn mọn lên tiếng
“Cầu xin người, Công Chúa điện hạ.”
Tô Yên ăn cơm, bỗng nhiên nhớ tới 38 hạt giống cần phải bổ sung.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trương Khắc đang quỳ
“Đến Trấn Nam Vương phủ sao?”
Trương Khắc nghe thấy Tô Yên nói vậy, ánh mắt sáng ngời.
“Vâng, đúng vậy, Công Chúa điện hạ.”
Tô Yên lại hỏi
“Chuyện này, Tướng quân nhà ngươi có biết không?”
“Sẽ không biết.”
Nghe Trương Khắc bảo đảm xong, nàng mới gật đầu
“Được.”
Hôm qua nàng đánh Âu Dương Du, xem ra Trương Khắc cũng không tức giận.
Vừa vặn, nàng còn đang phải nghĩ xem làm thế nào để vào được phủ Trấn Nam Vương gieo nốt số hạt giống còn lại.
Hiện giờ, tự nhiên cơ hội lại chạy tới trước mặt.
Trương Khắc nghe thấy Tô Yên đáp ứng, vội vàng hành lễ
“Đa tạ công chúa.”
Một nén nhang thời gian sau đó, ba người lần lượt đi vào trong phủ.
Tiểu Đào có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói với Tô Yên
“Công Chúa điện hạ, nếu Trấn Nam Vương lại phát hiện người tới đây, liệu có tính toán chuyện hôm qua với người không?”