Mưa phùn liên miên làm ướt cả y phục.
Âu Dương Du lạnh nhạt nói một câu
“Được, chọn ngày thành hôn.”
Dứt lời, liền đi thẳng không quay đầu lại.
Tống Trinh đỡ khung cửa.
Nhìn vườn hoa hướng dương bên ngoài, nở một nụ cười, giống như đã hoàn thành sứ mệnh vĩ đại.
Hoa hướng dương nở.
Tống Trinh đi vào trong viện.
Càng nhìn càng cảm thấy chán ghét vườn hoa này.
Giống y như nữ nhân kia, làm người ta chán ghét.
Nhưng mà cũng không sao.
Tống Trinh duỗi tay, bẻ gãy một cây hoa hướng dương.
Âm thanh suy yếu mang theo thắng lợi
“Chung quy lại, ngươi cũng không thắng nổi ta.”
Dứt lời, bông hoa hướng dương bị nàng ta ném xuống mặt đất, rơi vào đống bùn lầy.
Mấy ngày sau, Âu Dương Du lại ngẫu nhiên đi tới biệt viện này
Đẩy cửa ra.
Hắn trố mắt, ngạc nhiên một khắc.
Vườn hoa hướng dương nở rộ không còn lấy một cây, chỉ còn lại mảnh đất bị xới tung chứng tỏ vườn hoa đã từng tồn tại.
Hắn nhíu mày, khuôn mặt lạnh nhạt xuất hiện một chút cảm xúc.
Tiện đà, lên tiếng
“Người đâu.”
Thị vệ vội vàng chạy tới.
“Vương gia.”
Âu Dương Du nhìn mảnh vườn bị xới tung, lên tiếng
“Ai đã tới đây?”
Thị vệ trầm mặc.
Bởi vì, bọn họ không phát hiện ra bất kỳ ai đã tới đây.
Biệt viện này thật sự là quá hẻo lánh, hơn nữa tướng quân vẫn chưa nạp thê thϊế͙p͙, hậu viện vẫn luôn để trống.
Cho nên khi tuần tra, thị vệ cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện.
Ngoại trừ mấy gian nhà không, còn gì nữa đâu.
Thị vệ lên tiếng
“Tướng quân tha tội, thuộc hạ sẽ tra rõ ràng.”
Dứt lời, thị vệ kia liền hành lễ cáo lui.
Vừa muốn đi, liền nghe thấy Âu Dương Du nói một câu
“Thôi.”
Hắn nói xong, một lúc lâu sau cũng không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi xoay người đi, mới nhẹ giọng nói một câu
“Cũng chỉ là mấy cây hoa mà thôi.”
Sau đó lạnh lùng rời đi.
……
Một hôm, Tô Yên ngủ dậy.
Rửa mặt chải đầu xong đẩy cửa ra ngoài, đập vào mắt là cả một vườn hoa hướng dương.
Nàng sửng sốt mất một lúc.
Kinh thành này không giống Thượng Vận thành.
Thời tiết sáng sủa, không khí cũng không ẩm ướt, khó chịu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Đám thị vệ đang cẩn thận từng li từng tí trồng hoa hướng dương.
Tô Yên nghi hoặc
“Họ đang làm gì vậy?”
Tiểu Đào lên tiếng
“Sáng sớm nay nô tỳ đã thấy trong viện bày đầy hoa hướng dương. Nghe mọi người nói là Vương gia làm.”
Tô Yên nhìn nhìn, nghi hoặc
“Sao lại có nhiều như vậy?”
Tiểu Đào lắc đầu
“Nô tỳ cũng không rõ lắm, nhưng nô tỳ nghe mọi người nói chỗ hoa hướng dương này được ba chiếc xe ngựa ngày đêm trở từ Thượng Vận thành về. Thậm chí còn có ám vệ bảo hộ. Nghe nói, Vương gia rất thích hoa hướng dương ở Thượng Vận thành.”
Tô Yên nghe xong, trầm ngâm.
Thượng Vận Thành, hoa hướng dương, cao thủ bảo hộ?
Trong lòng Tô Yên lờ mờ xuất hiện một ý tưởng.
Chỗ hoa này, không phải là đào từ trong vườn Trấn Nam Vương ra đó chứ?
Tô Yên thất thần, không biết Tuân Cảnh đã đi tới trước mặt nàng từ bao giờ, nhẹ cầm lấy bàn tay nàng
“Ta cảm thấy Vương phi vô cùng nhung nhớ hoa hướng dương ở phủ Trấn Nam Vương. Lo lắng Vương phi sinh bệnh, bèn cố ý sai người tới đó đào về cho nàng.”
Giọng nói của hắn chậm rãi, vô cùng ôn hoà.
Tô Yên nhìn Tuân Cảnh
“Chàng, trộm?”
Tuân Cảnh nhăn mày nhăn mặt
“Ở trong lòng Vương phi, bổn vương là người như vậy sao?”
Nghe khẩu khí của hắn, hình như cũng không giống trộm.
Vừa muốn tiếp tục hỏi, liền nghe Tuân Cảnh nói một câu
“Đây là đồ Vương phi để ở phủ Trấn Nam Vương, bổn vương chỉ sai người tới lấy lại, ai bảo đó là trộm chứ?”