“Làm sao bây giờ đây? Tôi không thích ăn kẹo, cũng không thích nhìn người khác ăn kẹo.”
Trong đầu Tô Yên ý nghĩ đầu tiên chính là, “răng rắc răng rắc” nhanh chóng nhai nhai, sau đó nuốt xuống.
Cô sợ hắn sẽ moi kẹo trong miệng mình ra mất.
Hoắc Từ nhìn bộ dáng này của cô, cũng không biết vì cái gì, thế nhưng cảm thấy, còn chơi rất vui.
Trong lòng có điểm sung sướиɠ.
Là cái loại nhịn không được vui vẻ ra mặt.
Cô nhóc này là từ chỗ nào tới đây?
Hắn duỗi tay muốn niết mặt cô, kết quả phát hiện một bên mặt cô bị mình niết đỏ bừng bừng.
Tay dừng lại ở giữa không trung, không hạ thủ được.
Cho đến khi tài xế mở miệng
“Thiếu gia, đến địa điểm ngài nói rồi.”
“Ân, chờ ở chỗ này.”
Hoắc Từ lên tiếng, đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Tô Yên cũng muốn đi theo xuống xe.
Kết quả mới vừa vươn đầu ra đã bị hắn ấn trở về.
“Ở trêи xe, chờ.”
Tô Yên nghiêm túc
“Em muốn đi cùng anh.”
Hoắc Từ mặt mày vừa động, cúi đầu nhìn cô.
Hồi lâu sau, nói
“Vậy cũng không được.”
Dứt lời, giây tiếp theo liền ấn Tô Yên vào trong xe.
Lạch cạch một tiếng, đóng cửa xe lại.
Sắc trời đen nhánh, ở chỗ này ngay cả cái đèn đường cũng không có.
Chung quanh đều là một ít nhà dân cũ.
Chờ hắn đi vào ngõ nhỏ, Tô Yên vốn dĩ là thành thành thật thật ở trêи.
Chỉ là trong chốc lát, liền có hai gã lưu manh đi qua, cũng hướng đi vào ngõ nhỏ, trong tay còn cầm côn sắt.
Nhìn qua một bộ dáng người sống chớ gần.
Ẩn ẩn, còn có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện
“Mày nói, Hoắc Từ sẽ đến sao?”
“Có lẽ đi, hắn không phải có quan hệ rất tốt cùng tên mập sao? Nghe nói hắn giảng nghĩa khí, huynh đệ gặp nạn, còn không ngoan ngoãn lăn lại đây? Ha ha ha ha”
Trong giọng nói đầy ý cười nhạo.
Thực mau, hai tên kia liền biến mất ở ngõ nhỏ.
Tô Yên nghe lời nói kia, lạch cạch một tiếng, rốt cuộc vẫn mở cửa xe, đi vào trong hẻm nhỏ.
Đại khái đi khoảng một trăm mét, dưới một ánh đèn đường mờ nhạt cũ nát, Hoắc Từ bị người vây quanh ở trung tâm.
Mười mấy người trong tay cầm côn bổng, có vẻ đã sớm ở chỗ này chủ mưu đã lâu.
Người dẫn đầu đeo một chuỗi dây xích vàng lớn, được mọi người gọi là Kim ca.
Tiếp theo, chỉ nghe Kim ca kia mở miệng
“Mày chính là Hoắc Từ?”
Ánh mắt ở trêи người Hoắc Từ trêи dưới đánh giá.
Hoắc Từ quét một vòng
“Người khác đâu?”
Kim ca cười ha ha lên, một bên cười một bên vỗ tay
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
“Không tồi, thật không tồi, đến lúc này, còn có thể nghĩ huynh đệ mình.”
Cười đủ rồi, hắn nói
“Yên tâm, đã sớm thả hắn đi, dù sao, người chúng tao muốn là mày.”
Nói xong, ánh mắt Kim ca trở nên có chút tàn nhẫn
“Có người nói với tao, muốn một cánh tay của mày.”
Nói xong, Kim ca dừng lại nói
“Bất quá, dù là không có người kia, sớm muộn gì có một ngày, chúng ta cũng sẽ gặp gỡ. Nghe nói, mày ở trường học rất có tiếng a.”
Kim ca kia không che dấu vẻ âm ngoan trêи mặt mình.
Chỉ là vừa dứt lời, phanh!
Vị Kim ca đã bị một chân gạt ngã.
Hoắc Từ không kiên nhẫn
“Vô nghĩa nhiều lời như vậy làm gì.”
Kim ca bị đánh, đàn em xung quanh hắn lập tức liền nóng nảy
“Các huynh đệ, lên!”
Tiếp đó liền mở màn một hồi chiến đấu.
Thân thủ Hoắc Từ cực tốt.
Đại khái là do từ nhỏ đánh tới bây giờ, mười phút qua, người xung quanh từng bước từng bước ngã.
Hắn lại không bị thương gì.
Chỉ là dù sao một người ứng phó nhiều người như vậy, vẫn không đủ sức.