“A? Cô giáo là có chỗ khó xử, không muốn trả lời?”
Hắn có vẻ muốn cho Tô Yên một bậc thang.
Tô Yên liền theo xuống.
Gật gật đầu
“Đúng”
Lúc này, xe đã tới nơi.
Tô Yên duỗi tay mở cửa, chuẩn bị xuống xe.
Kết quả cửa xe mới vừa mở ra, ầm một tiếng.
Đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng kéo đóng lại.
Lạch cạch, người nào đó khóa cứng cửa xe lại, tay ấn chặt ở trêи tay vịn.
Vừa nhìn lướt qua, thật giống như là hắn đang ôm cô.
Hoắc Từ biếng nhác mở miệng
“Cô giáo, chuyện cô không mặc quần áo xuất hiện ở trong phòng tôi, về sau tôi giúp cô bảo mật, được không?”
Tô Yên nhìn hắn, không trả lời.
Cô cảm thấy hắn còn có lời muốn nói.
Sau đó liền nghe hắn lại một câu
“Nhưng mà, tôi vì cái gì muốn giúp cô giáo bảo mật đây? Cô hình như cũng không cho tôi chỗ tốt gì.”
Tô Yên nghe hắn không chút chột dạ nói ra một câu như vậy.
Đây là xảo trá sao?
Tô Yên xem hắn.
Nửa ngày sau, mở miệng
“Dạy thêm 2 buổi học?”
Hoắc Từ nhìn cô, không nói chuyện.
Tô Yên lại nói
“Ba buổi?”
Hoắc Từ vẫn không nói chuyện.
Tô Yên lại chuẩn bị tiếp tục nói, lúc này, liền nghe được Hoắc Từ một câu
“Cô giáo cảm thấy tôi là thiếu hai tiết học của cô?”
Lần này đến phiên Tô Yên trầm mặc.
Cô nào biết hắn thiếu cái gì.
Trong đầu Tiểu Hoa ra tiếng
“Ký chủ, là thời điểm ra tuyệt chiêu.”
Tô Yên nghe xong, từ trong túi móc ra hai viên kẹo, đưa tới trong tay hắn.
Hoắc Từ sửng sốt, nhìn hai viên kẹo trong tay, cười như không cười.
Đi theo, liền nghe được lạch cạch một tiếng.
Tô Yên thừa dịp hắn trố mắt, tự động mở cửa xe xuống xe, đi về phòng mình.
Ân, dù sao nói không lại, vẫn là cách xa một chút.
Tiểu Hoa phản ứng một hồi lâu mới hiểu được ý tứ ký chủ.
Dương đông kϊƈɦ tây.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Quả nhiên, ký chủ vẫn còn là người thành thật ngoan ngoãn như trước đây, là một tiểu khả ái nha.
Tô Yên bước chân không dừng lại, vẫn luôn chạy về phòng mình.
Lạch cạch một tiếng, khóa trái cửa phòng.
Cô dựa vào cửa phòng, đứng một hồi lâu.
“Tiểu Hoa”
“Ân? Ký chủ? Như thế nào?”
“Em nói ta là một con cẩm lý vận khí tốt?”
“Đúng vậy.”
“Ngày mai đi quay trúng thưởng đi”
“Được a được a, giải thưởng lớn khẳng định là của ký chủ!”
Tiểu Hoa tự tin tràn đầy.
Kết quả là, sáng sớm hôm sau, Tô Yên không đi ra ngoài.
Cô không phải không có thời gian.
Là bởi vì, ách ······ không có tiền.
Quay thưởng là ý kiến hay, nhưng tiền đề là phải có tiền mua vé cái đã.
Ngượng ngùng, đồng chí Tô Yên một chút tài sản đều không có.
Sau ba ngày, Hoắc Từ vẫn luôn không trở về.
Tô Yên tự mình ở nhà ăn cơm.
Cho đến ngày thứ tư, cô rốt cuộc vẫn tìm tới quản gia.
Một ngày kia, thời tiết thực không tồi, quản gia đang chuẩn bị bữa sáng cho Tô Yên.
Khi Tô Yên sắp ăn xong, rốt cuộc không thể nhịn, mở miệng.
“Quản gia”
“Có chuyện gì sao? Tô nữ sĩ?”
“Tôi, ừm, ở chỗ này đã là ngày thứ năm.”
“Phải”
“Tiền lương tôi không phải là tính theo buổi học mà là tính theo một tháng, 2000 tệ.”
Quản gia không nói gì, vẫn luôn chờ Tô Yên nói hết lời.
Tô Yên nhìn ông, nghiêm túc nói
“Có thể, có thể đưa trước cho tôi 5 ngày tiền lương vừa rồi không?”
Nói xong, Tô Yên nhìn quản gia, sau đó lại nhìn đèn thủy tinh ở nơi xa, tiếp tục nói
“Năm ngày tiền lương đại khái là 333 tệ.”
Cô biết, dựa theo quy tắc, là đến cuối tháng mới được lấy.
Nhưng, phải chờ 25 ngày nữa mới hết một tháng.