Trách không được nam sinh kia không nói.
Muốn đấu với Hoắc Từ? Nằm đấy mà mơ!
Nhưng mà nhìn Hoắc Từ cùng tiểu mỹ nữ kai nói chuyện.
Hai người có vẻ quen biết a.
Lúc này, Hoắc Từ bỗng nhiên nói một câu
“Cô rất được hoan nghênh.”
Tô Yên đang ăn, cô cho rằng hắn là nói đến mấy người ngồi cùng mình.
“Bọn họ mời em ăn.”
Nói xong, Hoắc Từ quét một vòng người trêи bàn, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trêи người Tô Yên
“Người khác mời, cô liền đi cùng?”
Giọng nói hắn nghe có vẻ lãnh đạm chút.
Tựa hồ tức giận, nhưng thấy hắn buông hạ mí mắt, một bộ dáng không mấy để ý.
Sau đó, lại nghe hắn chậm rãi hỏi
“Cô giáo quả nhiên thực tùy tiện a.”
Tô Yên nghe ra ý trào phúng trong lời hắn nói.
Cô nhẹ mím khóe môi một chút, động tác ăn cũng dừng lại.
Không muốn ăn nữa.
Cô đặt đũa ở trêи bàn, đứng lên muốn đi.
Nhưng Hoắc Từ cứ ngồi ở đó, không có một chút ý nhường đường.
Kỳ thật Hoắc Từ nói xong lời kia liền hối hận.
Nhưng mà nhìn cô không có phản ứng gì thì lại tức giận.
Đến nỗi tức cái gì, hắn cũng không biết.
Tô Yên lúc này muốn đi, hắn sao có thể thả người?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Thả chạy, hiểu lầm này không phải càng lúc càng lớn?
Sau đó, giơ tay kéo lại tay Tô Yên.
Xin lỗi?
Không, hắn đời này cũng chưa nói xin lỗi ai bao giờ.
Mí mắt vừa nhấc
“Tức giận như vậy?”
Tô Yên không nói chuyện.
Cô hiện tại không quá muốn nói chuyện với hắn.
Đang giằng co, Hoắc Từ bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn này vừa đứng đứng dậy, Tô Yên liền chen ra bên ngoài, nhưng hắn vẫn chắn ngang, thành ra hai người càng sát nhau.
Hắn cúi đầu, ở bên tai Tô Yên, lẩm bẩm một câu
“Đừng nóng giận.”
Ngữ điệu nói chuyện kia, hoàn toàn không phải bộ dáng lãnh đạm bễ nghễ như vừa nãy.
Tiểu Hoa
“Oa ~~ ký chủ, vì sao Tiểu Hoa cảm thấy hắn thật ngầu a.”
Lúc ấy nội tâm Tiểu Hoa lại một lần thở dài.
Nếu nó là con gái thì tốt rồi.
Nó rất muốn làm con gái nha.
Tiểu Hoa đang cân nhắc cái gì, Tô Yên không rảnh biết.
Nhưng mà, bị hắn nói như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng đã giảm chút.
Tô Yên mở miệng
“Em chỉ là không quá muốn nói chuyện cùng anh, không có tức giận.”
Đang nói đến đây, Triệu Tường Vi bỗng nhiên mở miệng
“Hoắc Từ, cậu đừng có quá đáng, cậu sao lại có thể ức hϊế͙p͙ nữ sinh như vậy?”
Chỗ Triệu Tường Vi ngồi lại một lần nữa thành tiêu điểm.
Hoắc Từ liếc mắt nhìn cô gái này.
Nửa ngày cũng không nhớ nổi đây là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Sau đó, mấy hình ảnh xẹt qua ở trong đầu.
Hoắc Từ cười, cô gái này quản chuyện bao đồng đúng là quá nhiều.
Chỗ nào chỗ đó đều có cô ta.
Hắn lôi kéo tay Tô Yên đi ra ngoài.
Thẩm Mỹ Đồng ngồi ở đối diện Triệu Tường Vi đứng lên, gọi
“Hoắc Từ”
Vốn dĩ Tô Yên đang cúi đầu đi đường, tức khắc ngẩng đầu lên.
Hoắc Từ không lưu lại, lôi kéo Tô Yên tiếp tục đi ra ngoài.
Xem bộ dáng nữ sinh này, cũng đại khái biết cô ta có ý tứ gì.
Thật sự, lười ứng phó.
Hắn không trả lời, lại là trực tiếp chọc giận Triệu Tường Vi.
Đột nhiên cô ta hét lên
“Hoắc Từ! Cậu sao có thể không lễ phép như vậy? Không nghe thấy Mỹ Đồng đang gọi cậu sao?!”
Nói đoạn, Triệu Tường Vi duỗi tay đi đẩy Hoắc Từ, che ở trước mặt hắn để chặn không cho đi.
Chỉ là tay nâng lên còn chưa kịp rơi xuống trêи người Hoắc Từ thì đã bị một bàn tay tinh tế trắng nõn nắm lấy.
Tô Yên nghiêm túc lên tiếng
“Cô như vậy, cũng là không lễ phép.”