Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1751: Tô thiếu hiệp uy vũ 34




Hai nữ nhân cãi cọ ầm ĩ.

Hiên Viên Quân Ngọc coi như không nhìn thấy mấy người này, đánh mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Lúc Lục Vân và Tô Yên về tới nhà, nàng liền nhìn thấy Tô Thiên - vị ca ca trong lời đồn của mình đang châm trà rót nước cho Hiên Viên Quân Ngọc.

Từng hành động, vẻ mặt đều tỏ vẻ lấy lòng.

Vừa bưng nước vừa hỏi

"Không biết đại nhân là quan mấy phẩm, làm gì ở trong triều đình ạ?"

Trong tay Lục Vân cầm không ít đồ, ánh mắt nàng ta nhìn Tô Yên ngập tràn ý xuân, là tình ý nữ nhân dành cho người mình yêu mà xấu hổ không dám nói ra.

Nụ cười trên mặt Hiên Viên Quân Ngọc lập tức tắt ngúm.

Phản ứng này của hắn làm cho ba mẹ con nhà Tô đại nương ai nấy đều sửng sốt, không dám mở miệng nói thêm một câu.

Nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy hai người Tô Yên và Lục Vân.

Tô đại nương vội vàng chạy tới bên cạnh Tô Yên, nhẹ giọng trách cứ một câu

"Ai da, sao giờ con mới về vậy? Để đại nhân và ca ca của con chờ lâu như vậy."

Nói xong lại kéo tay Tô Yên tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Nhỏ giọng nói

"Mặc kệ con làm thế nào, phải chiếm được cho ca ca con vị trí tốt nhất. Đến lúc đó, hai đứa các con có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Tô Yên nhẹ đẩy bàn tay Tô đại nương đang kéo tay mình ra, vẫn ngoan ngoãn đi tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Hiên Viên Quân Ngọc câu khóe môi, như cười như không

"Trốn tránh ta nhiều ngày như vậy rồi, sao lần này không tránh tiếp?"

Tô đại nương vừa nghe xong, đã vội vàng nói

"Đại nhân, làm sao nó dám trốn ngài chứ, khẳng định là không có khả năng, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận nha."

Nói xong, Tô đại nương giật giật tay Tô Yên

"Còn không mau xin lỗi đại nhân đi?"

Tô Yên nhìn một đám ba người sắc mặt nịnh nọt.

Thật sự coi Hiên Viên Quân Ngọc trở thành người triều đình sao?

Cũng đúng, hắn cũng đúng là người của triều đình. Đam Mỹ Sắc

Nói đúng hơn, cũng là một quan lớn.

Đáng tiếc, lại là quân địch.

Còn hiện tại, đang là tù binh.

Tô Yên nhìn Tô đại nương

"Muốn chỗ tốt cho ca ca sao? Không phải ca ca bị bệnh nặng sao?"

Tô đại nương vừa nghe xong liền trợn mắt

"Đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì vậy? Tại sao lại nguyền rủa ca ca của mày?"

Tô tức phụ lấy khăn tay che mũi, đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, tỏ vẻ muốn xem kịch vui

"Vị này, chính là 'tiểu đệ' của Tiểu Thiên sao?"

Ả ta cố ý nhấn mạnh hai từ 'tiểu đệ'.

Dĩ nhiên ả biết, Tô Yên là nữ nhi.

Lúc trước ả vừa mới gả vào Tô gia được hai ngày, mới chỉ gặp mặt vị muội muội này đúng một lần.

Triều đình liền phát lệnh kêu gọi tòng quân.

Để Tô Yên thay thế ca ca đi tòng quân, chính là chủ ý ả nghĩ ra chứ đâu.

Đến lúc đó Tô Yên chết trên sa trường, ai còn quan tâm đến chân tướng chứ.

Không nghĩ tới vị muội muội này số mệnh cũng tốt nha, đi tòng quân lại có thể quen được một nhân vật lớn như vậy.

Tô Thiên vô cùng bất mãn với lý do thoái thác của Tô Yên.

Đặc biệt gã còn là huynh trưởng, trước kia Tô Yên vô cùng nghe lời hắn.

Hiện giờ như thế này là sao?

"Đừng nghĩ ra ngoài làm được chút việc đời, về nhà liền không tôn trọng huynh trưởng."

Một câu tiếp một câu, đều muốn mắng chửi Tô Yên.

Lục Vân tức giận, nắm chặt làn váy tiến lên phía trước

"Thiếu hiệp là người hiệp nghĩa nhất, các người không được nói chàng ấy như vậy!"

Hiên Viên Quân Ngọc liếc mắt nhìn Lục Vân.

Trước kia hắn không chú ý.

Giờ nhìn kỹ rồi, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.

Một nhà này của Tô Yên, càng nhìn lại càng thêm chướng mắt.

Chỉ có Tô Yên còn có chút thuận mắt.

Hắn lên tiếng

"Im miệng, cút!"

Nói xong, chỉ chỉ Tô Yên

"Ngươi ở lại đây!"

Trước khi đi, Tô đại nương còn nháy mắt ra hiệu cho Tô Yên.

Muốn nàng nói vài lời hay cho ca ca trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Chỉ một lát, mọi người đã ra ngoài hết.

Chỉ còn lại Tô Yên và hắn.

Bộ mặt âm trầm của Hiên Viên Quân Ngọc giờ mới hòa hoãn dần, lại ôn hòa như trước.

Hắn ngước mắt, chậm rãi nói

"Nhiều ngày nay ngươi trốn tránh ta sao? Ta rất đáng sợ ư?"

Hắn giống như chỉ thuận miệng hỏi.

Nhưng ai đã hiểu rõ hắn thì sẽ biết, đây là khởi nguồn của một trận bão táp cuồng phong.

Tô Yên nghiêm túc đáp lời

"Chàng nói ta là đoạn tụ."