Tô Yên chạy nhanh tới cánh cửa thứ ba rồi dừng chân lại.
Phía trước mặt cô không có bất kỳ một vật gì.
Bỗng nhiên, không khí vặn vẹo, có hai người xuất hiện.
Bọn họ từng bước, từng bước đi tới phía Tô Yên, nói
"Chủ Thần đại nhân, chúng ta lại gặp mặt."
Là An Túc cùng An Đồng.
Tô Yên đầu tiên là gật gật đầu, sau đó hỏi
"Có việc gì sao?"
Kỳ thật cô muốn nhanh chóng đi tìm Lục. . ngôn tình hoàn
Nhưng hiện giờ An Túc, An Đồng tới đây....Nếu không có việc quan trọng, chắc chắn họ sẽ không tới tìm cô.
Tô Yên liền hỏi tiếp
"Thân thể Quân Vực xảy ra chuyện gì sao?"
An Túc sững sờ, sau đó liền gật đầu
"Chủ Thần đại nhân, có một vật, chỉ có ngài mới có."
"Cái gì?"
"Máu có chứa thần lực."
Tô Yên trầm mặc nhìn An Túc, chờ hắn giải thích.
An Túc nhớ tới Thiếu chủ nhà mình còn đang nằm đó chịu khổ, thở dài nói
"Trong cơ thể của Thiếu chủ ngoại trừ bị thương, còn bị âm khí của Minh Giới ăn vào thể xác. Nếu là trước kia, mấy vết thương này không tính là gì với Thiếu chủ cả. Nhưng hiện giờ nguyên khí của Thiếu chủ đại thương, toàn thân thể tổn thương nghiêm trọng. Không thể tự vận khí đẩy được âm khí kia ra ngoài. Nếu cứ như vậy, một ngày không xa, thân thể của Thiếu chủ sẽ dần hoại tử, hư thối."
Tô Yên đáp
"Máu của ta tương khắc với hắn."
Cô cũng từng nghĩ cho hắn uống máu của mình.
Nhưng, thần lực của cô và ma lực của hắn khắc nhau, cô sợ làm hắn bị thương, liền từ bỏ ý nghĩ này.
An Túc gật đầu
"Máu của ngài khắc âm khí Minh Giới. Chỉ có lấy độc trị độc mới có thể bài trừ được âm khí trong cơ thể Thiếu chủ."
Nói xong, An Túc thở dài
"Chúng ta đã từng tìm kiếm rất nhiều cách khác để thay thế. Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có cách này mới có thể cứu Thiếu chủ."
Tô Yên nghe xong, trầm mặc một chút, sau đó gật đầu
"Được."
Hai mắt An Túc sáng lên.
An Đồng đứng sau An Túc cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.
An Đồng lên tiếng
"Chủ Thần đại nhân hẳn là biết rõ, máu của ngài đại diện cho điều gì. Sẽ tạo thành thương tổn không thể chữa lành với thần lực của ngài."
Tô Yên gật đầu.
"Ta biết."
Cô nói xong, nhìn về phía An Túc.
An Túc đưa một cái cái bình ngọc cho Tô Yên.
Miệng bình rất nhỏ, nhưng lại thon dài.
Tô Yên không do dự, cô cắt tay mình.
Tí tách.
Máu của cô nhỏ giọt theo miệng bình chảy vào trong, từng giọt máu còn lẫn cả sắc vàng lấp lánh.
Trong chốc lát liền đầy bình.
Tô Yên đưa cái bình cho An Túc.
An Túc giơ hai tay, cung kính tiếp nhận bình ngọc kia.
"Đa tạ, Chủ Thần đại nhân."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Sắc mặt Tô Yên dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra đang dần dần tái nhợt đi.
Ngoại trừ sắc mặt cô, mọi thứ khác vẫn bình thường.
Tô Yên lên tiếng
"Không có gì."
An Túc nhìn xung quanh một lượt như đang đánh giá.
Cuối cùng, nhìn vào Tô Yên
"Một canh giờ trước, ta và An Đồng bắt đầu tìm kiếm tung tích của ngài nhưng tìm cả 3000 thế giới vẫn không phát hiện ra. Giống như lúc đó, Chủ Thần đại nhân đã thoát ly khỏi 3000 thế giới."
Tô Yên trầm mặc.
An Túc lại nói
"Việc của ngài và Thiếu chủ, nếu ngài thật sự muốn cùng Thiếu chủ ở bên nhau, chỉ sợ Thiên Đạo sẽ không cho phép."
Tô Yên yên lặng nghe hắn nói.
An Túc nói tiếp
"Ngài là Chủ Thần duy nhất được Thiên Đạo tự mình chọn ra. Cũng có thể nói, ngay từ đầu, ngài và Thiếu chủ đã xác định chỉ có thể làm kẻ địch của nhau. Chủ Thần đại nhân nếu thực sự muốn làm như vậy, vẫn nên tính toán thật kỹ."
Nói xong, An Túc hành lễ với Tô Yên
"Chủ Thần đại nhân, cáo từ."
Nói xong, hai người họ liền biến mất.
Tô Yên đứng im một lúc lâu.
Khí huyết cuồn cuộn giờ mới ổn định hơn một chút.
Cô chậm rãi đi tới cánh cửa thứ ba.
Đẩy cửa ra rồi đi vào trong.
Bước chân cô lảo đảo, bỗng nhiên Viên ngọc lam Thủy Kính xuất hiện ở trong lòng bàn tay cô.
Chỉ là một hạt châu bé nhỏ như vậy, nhưng lại vững vàng giống như một cây cột, chống đỡ cho Tô Yên.