Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1935: Xin chào, học bá! 19




Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Chờ nói xong rồi, cô hỏi

"Anh nghe hiểu không?"

Cổ Quyết rầu rĩ lên tiếng

"Hiểu."

Dù sao ý của chủ nhân chính là về sau không thể ôm hắn như vậy nữa.

Đột nhiên hắn cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt mà.

Tô Yên nghe hắn trả lời, liền kéo hắn đi đến mép giường.

Cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho chú Trương

"Chú Trương, lấy một bộ quần áo của Tô Cổ tới phòng tôi."

Ngắt điện thoại xong, cô quay đầu lại.

Cổ Quyết có lẽ cảm thấy thứ này ở trên người thật phiền phức, liền lấy nó ra khỏi người mình, trần truồng ngồi ở giữa giường.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hắn mím môi, cười tươi

"Chủ nhân ~"

Tô Yên trì độn ba giây đồng hồ.

Sau đó lập tức lấy chăn che cho hắn.

"Mau mặc quần áo vào."

"Cổ Quyết không muốn mặc."

"Gặp người khác, phải mặc."

"Em là chủ nhân của ta, không phải người khác."

Nói xong, lại muốn kéo tấm thảm lông kia xuống.

Tô Yên ấn chặt tay hắn.

"Không được thả."

Cổ Quyết rốt cuộc cũng nghe lời, nhưng biểu tình không hề vui vẻ.

Hắn cảm thấy, nên trần truồng đối diện cùng Tô Yên thì thoải mái hơn.

Kéo kéo giật nhẹ, trong bất tri bất giác bên ngoài trời đã sáng.

Khoảng 6 giờ sáng, chú Trương đưa một bộ quần áo đến phòng cô.

Áo sơ mi trắng, quần đen, mác treo còn chưa cắt.

Là đồ mới.

Chú Trương đưa quần áo xong, đang chuẩn bị rời đi.

Tô Yên gọi ông lại

"Chú Trương"

"Tiểu thư."

"Bác giúp Cổ Quyết mặc quần áo vào đi."

Sau đó, cô mở cửa phòng ra.

Chú Trương còn đang suy nghĩ Cổ Quyết là ai, liền thấy được một mỹ thiếu niên ngồi trên giường Tô Yên, trên người đang bọc một tấm chăn.

Thiếu niên này đi vào khi nào?

Tại sao ông không biết?

Sau đó liền nhìn trên mặt đất có khăn lụa màu đỏ, khăn trải giường bị xé hư, cùng với giường ngủ vô cùng hỗn độn.

Này ······.

Khuôn mặt già của Chú Trương đỏ ửng.

Tô Yên

"Tôi đi ra ngoài rửa mặt, chú mặc quần áo cho hắn. Có được không?"

Chú Trương gật đầu

"Được!"

Biểu tình trên mặt chú Trương không có gì biến hóa.

Nhưng nội tâm đang hoạt động khá phong phú.

Một thiếu niên không thể mặc quần áo, vẻ ngoài xuất chúng, còn dùng ánh mắt ai oán như vậy nhìn Tô Yên tiểu thư.

Đây, không phải là tiểu thư vừa đe dọa vừa dụ dỗ người ta đó chứ?

Vừa nghĩ, chú Trương vừa rối rắm đi vào trong phòng.

Tô Yên đi ra ngoài, xuống tầng một.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhân tiện cầm đồng phục, đi vào nhà tắm.

Lúc này cô ở trong bồn tắm lâu hơn một chút, nhân tiện cùng Tiểu Hoa nói về chuyện phát sinh hôm qua.

Đợi lúc cô đi ra ngoài, đã là một tiếng sau.

Nhưng khi cô đi ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy tiếng người giúp việc thét chói tai ở bên ngoài.

Máu loang lổ, rơi khắp sàn nhà.

Cô sửng sốt, nghĩ rằng Cổ Quyết xảy ra chuyện liền lập tức chạy lên lầu.

Vừa lên tới nơi, chỉ thấy Tiểu Hồng đứng ở chỗ đó.

Nó thấy Tô Yên đến giống như thấy cọng rơm cứu mạng

"Yên Yên, rốt cuộc chị đã tới."

Tô Yên

"Cổ Quyết đâu?"

Tiểu Hồng mờ mịt

"Cổ Quyết là ai?"

Tô Yên

"Người đàn ông trong phòng chị."

Tiểu Hồng

"Hắn còn ở bên trong."

"Vết máu này là như thế nào? Hắn bị thương sao?"

"Là chú Trương bị thương ở cánh tay, còn có hai hầu gái bị thương nghiêm trọng, đã được đưa đi bệnh viện."

Cô vừa nghe, vừa chạy tới cửa phòng mình.

Nhìn thấy Tô Cổ đứng ở chỗ đó, hình như vừa mới đánh nhau xong, quần áo trên người nhăn nhúm, cổ tay áo bị xé rách.

Bên trong, Cổ Quyết ngồi ở trên giường.

Trên tay dính máu, có máu bắn tung tóe trên mặt.

Đôi mắt màu lam nhạt lộ ra một cỗ kiêu căng cùng lệ khí.

Trên người còn bọc cái chăn lông trước khi Tô Yên rời đi.

Nhưng chăn lông trắng như tuyết hiện giờ đã loang lổ vết máu.