Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1946: Xin chào, học bá 30




Edit: hhhhhh

Beta: Thanh Hoa

Bác sĩ thú y thấy vậy, không dám đưa tay qua, chỉ khen ngợi một câu

"Con sói cô nuôi thật tốt."

Đương nhiên, con sói được khen ở đây, chính là Cổ Quyết.

Tô Yên mở miệng

"Tôi biết rồi."

Nói xong, cô mở miệng

"Hình như nó bị bệnh."

Bác sĩ thú y lấy một cái đèn pin nhỏ ra, chiếu vào mắt nó hai cái.

Sau đó, đeo găng tay trắng lên, dưới sự trợ giúp của Tô Yên, cẩn thận kiểm tra toàn thân cho con sói.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ thú y lưu luyến không rời nhìn Cổ Quyết.

Bác sĩ thú y vừa tháo găng tay xuống vừa nói

"Nó bị cảm mạo, nhưng năng lực khôi phục của sói rất mạnh. Không có vấn đề gì đâu."

Nói xong, bác sĩ đưa vài viên thuốc nhỏ màu trắng.

"Uống một lần trước khi ngủ."

Tô Yên nhận lấy, gật đầu.

"Được"

Vị bác sĩ thú y kia trước khi rời đi, vẫn còn luyến tiếc tặc lưỡi thán phục.

"Thật đẹp biết bao a."

Hắn đã làm bác sĩ thú y nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một bộ lông đẹp như vậy, mà còn mượt nữa.

Nếu mang về nhà thì....

Bác sĩ lặng lẽ liếc con sói đang nằm trong lòng Tô Yên.

Dưới móng vuốt sắc bén vẫn còn ẩn hiện dã tính vẫn chưa tiêu trừ, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Bác sĩ thú y lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Thôi quên đi.

Chỉ cần nhìn từ xa là tốt rồi, không nhất thiết phải nuôi.

Bác sĩ thú y rời khỏi.

Động tĩnh bên trong biệt thự vẫn chưa dừng lại.

Trong phòng.

Cổ Quyết đã biến thành người, mặc áo ngủ nằm yên trong chăn.

Tô Yên đưa mấy viên thuốc trong tay cho hắn

"Uống thuốc đi."

Cổ Quyết nhắm mắt quay đầu đi.

Uống thuốc?

Không có khả năng, dù có đánh chết cũng không uống.

Cổ Quyết từ trước tới nay luôn dính cô, bây giờ, lúc Tô Yên tới gần, thì hắn lại lui về phía góc tường, người không biết còn tưởng rằng Tô Yên khi dễ hắn.

Đáng thương vô cùng.

Thấy hắn kháng cự như vậy, cô liền đi ra khỏi phòng.

Chỉ trong chốc lát, lúc cô quay trở lại, trên tay đã cầm thêm một ly nước.

Cổ Quyết đáng lẽ đang ở góc tường, giờ đã sốt ruột ngồi ở mép giường, mong ngóng nhìn ra cửa phòng.

Lúc Tô Yên trở lại, liền bám dính lấy cô.

Hắn ôm Tô Yên, nhỏ giọng ủy khuất

"Ta uống, ta uống."

Tô Yên lập tức trố mắt.

Tốc độ thay đổi này cũng thật nhanh a.

Cô gật đầu, đưa ly nước cho hắn.

"Uống đi."

Cổ Quyết nghe lời uống nước.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó nhìn Tô Yên, như đang chờ đợi cái gì.

Tô Yên

"Ngủ."

Cổ Quyết sửng sốt

"Không uống thuốc?"

"Ừ"

Tô Yên lên tiếng.

Uống thuốc?

Viên thuốc đã được cô nghiền ra, cho vào ly nước rồi.

Cổ Quyết bất an

"Chủ nhân sẽ không bỏ rơi ta chứ?"

Tô Yên

"Sẽ không."

Cổ Quyết

"Thật sự?"

Tô Yên kéo hắn lên giường.

Tiếp đó cô dừng lại, nhìn Cổ Quyết, nói

"Anh đã thành con người."

Cổ Quyết cao hứng gật đầu

"Chủ nhân có vui không? Bắt đầu từ ngày mai Cổ Quyết có thể cùng đi học với em."

Nói xong liền sáp lại.

Tô Yên

"Em muốn chia phòng."

Chia phòng ngủ??

Sao có thể!

Cổ Quyết rầu rĩ không vui, duỗi tay kéo Tô Yên lên giường.

Sau đó gắt gao ôm cô vào trong ngực.

Nửa ngày sau mới nghe thấy hắn nói một câu

"Chẳng lẽ chủ nhân vừa ý một sủng vật khác sao?"

Tô Yên nghi hoặc

"Hả?"

Cổ Quyết

"Nếu không tại sao em lại muốn đuổi ta đi? Ta với chủ nhân ngủ cùng nhau là chuyện hiển nhiên."

Chủ nhân không ngủ cùng hắn thì ngủ với ai?

Chẳng lẽ vừa ý con chó khác, thấy hắn không thú vị, tính ngủ cùng con chó khác?