Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1957: Xin chào, học bá! 42




Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Vừa nói xong, có thanh âm truyền đến từ cầu thang

"Chủ ····· Tô Yên!"

Cổ Quyết vừa hưng phấn vừa sốt ruột.

Tô Yên vừa quay đầu lại, Cổ Quyết đã tới trước mặt cô.

Hắn ôm chặt cô.

Sau đó xoay người, như là đang che chở bảo bối của mình.

Tô Yên bất đắc dĩ

"Em nhớ là anh đã về nhà."

Cổ Quyết

"Ta tới tìm em."

Nói xong, tầm mắt hắn mang theo địch ý, nhìn về phía Bạch Hoành Vũ.

Sau đó càng dùng sức ôm Tô Yên.

Giọng hắn đầy ghen tuông

"Em vì tới đây tìm hắn mà không cần ta."

Tô Yên duỗi tay, vỗ vỗ vai hắn

"Có chút việc cần giải quyết."

Cổ Quyết

"Chủ nhân sẽ mang hắn về nhà sao?"

"Sẽ không!"

"Chủ nhân sẽ ngủ với hắn sao?"

"Sẽ không."

"Vậy, chủ nhân ····"

Tô Yên thật nghiêm túc nhìn Cổ Quyết, trong ánh mắt là gợn sóng hắn chưa từng thấy.

"Em là của anh, sẽ chỉ là của anh."

Cổ Quyết vốn đang rối rắm, hắn vừa bất an vừa ghen ghét.

Kết quả Tô Yên đột nhiên nói một câu như vậy, cảm xúc của hắn nháy mắt đã bị vuốt phẳng.

Cật lực gật đầu.

Tiếp đó, cúi đầu cọ cọ liên tục trên vai Tô Yên.

Quả nhiên, chủ nhân chỉ cần một mình hắn.

Bởi vì Cổ Quyết bỗng nhiên xuất hiện, người bệnh xung quanh đều nhịn không được hướng mắt về đây, tốp năm tốp ba nghị luận.

Như vầy cũng quá đẹp rồi?

Một tên con trai, lại khiến con gái phải ghen ghét.

Tô Yên lôi kéo hắn

"Đi về."

Cổ Quyết lúc này vô cùng ngoan ngoãn, đi theo phía sau Tô Yên, dính hết mức.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi.

Bạch Hoành Vũ đứng ngốc ở đằng kia.

Thật lâu cũng không phục hồi tinh thần.

Cô ta đi mà không thèm quay đầu lại.

Biểu tình của cô lúc nhìn tên kia giống như ánh mắt lúc trước nhìn hắn.

Không, so với trước kia càng thêm nồng nhiệt khắc sâu.

Vốn dĩ hắn cho rằng Tô Yên làm vậy chỉ là muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn mà thôi.

Hiện giờ lại phát hiện, cô ấy thật sự không để ý đến hắn một chút nào.

Bạch Hoành Vũ để tay lên bệ cửa sổ bên cạnh, nắm chặt.

Sau đó, tầm mắt chuyển đến bên cửa sổ mà Tần Huyên Nhu vừa thiếu chút nữa ngã xuống.

Đứng đây thật lâu, tay càng thêm dùng sức nắm chặt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trên đường về Tô Yên, nghe thấy tiếng Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."

Vừa ra khỏi bệnh viện, không ngoài ý muốn thấy chú Trương đang sốt ruột đứng trước xe.

Nhìn thấy Tô Yên và Cổ Quyết cùng nhau đi ra, chú Trương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Chờ đến lúc ông yên lòng, nhìn đến tư thế của tiểu thư cùng vị Cổ Quyết này.

Này ······ ban ngày ban mặt, có phải quá buồn nôn rồi hay không?

Vị Cổ Quyết tiên sinh này làm sao còn không dứt khoát để tiểu thư bế hắn luôn?

Chuẩn bị lên xe, Tô Yên định đẩy hắn ra.

Cổ Quyết gắt gao ôm eo cô không buông, mắt trông mong nhìn cô

"Chủ nhân không phải của ta sao?"

Thanh âm lo sợ bất an.

Tô Yên trầm mặc, tay đang muốn đẩy ra hơi dừng lại.

Đành duy trì tư thế như vậy ngồi vào trong xe.

Trong xe, Cổ Quyết cọ rồi lại cọ đầu vai Tô Yên.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, có phải chị cho hắn nhiều cảm giác an toàn quá nên hắn mới biến thành như vậy??"

Buổi tối ngủ.

Cổ Quyết thành công xuất hiện trên giường Tô Yên.

Hơn nữa cực kỳ đúng lý hợp tình yêu cầu muốn cùng Tô Yên ngủ, còn muốn ôm.

Tô Yên chỉ cần phản đối hoặc là nghi vấn, hắn liền sẽ cực kỳ hưng phấn nói

"Chủ nhân là của ta, ta cùng chủ nhân nên ngủ với nhau."

Tô Yên

"······"

Cô có hơi hối hận đã nói vậy.

Giống như có cảm giác bị ức hiếp?