Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1965: Xin chào, học bá! 50




Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Cổ nhéo khuôn mặt nó, xoay trái xoay phải

"Sau khi Xà tộc các ngươi biến thành người đều sẽ suy giảm chỉ số thông minh sao?"

Tiểu Hồng

"Còn lâu!"

Tô Cổ thanh âm lãnh đạm

"Ồ, vốn dĩ chính là ngu xuẩn a."

Tiểu Hồng tức đến đỏ cả mặt

"Hừ!"

Nó không thích người khác nói nó ngu xuẩn.

Còn là nghiêm trang nói nó.

Tô Cổ ấn đầu nó, kìm nén ý định đánh nó sưng đầu

"Không phải ngươi có thể biến nhỏ biến lớn sao? Biến thành một con rắn nhỏ rồi bò đi rất khó sao?"

Tiểu Hồng nghe xong.

Im lặng không nói gì, dịch người đi chỗ khác.

Nếu ở trước mặt người khác, có lẽ sẽ không nhận ra điều gì.

Nhưng Tô Cổ thừa hiểu tên đần này.

Nếu là trước kia, nó đã nghe theo mà gật đầu rồi, nhưng giờ lại im lặng không nói lời nào.

Tô Cổ động động mí mắt.

Thời gian hắn rời nhà đi học, chắc chắn đã xảy ra chuyện

"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Hồng quay đầu

"Hừ, ta mới không thèm nói với ngươi!"

Tô Cổ

"Xe và cả cái mũ kia muốn giống hệt cà tím, phải tốn chút thời gian. Nếu như ngươi muốn nhanh chóng có được, thì mau nói ra."

Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời.

Tiến sát đến trước mặt Tô Cổ, nhỏ giọng nói

"Có người tới đây, còn dùng viên đá trong người ta điều khiển đầu óc ta, còn nói rất nhiều điều ta không thể hiểu nổi."

Tiểu Hồng nỗ lực nói hết với Tô Cổ.

Tô Cổ nhíu mày, đánh giá Tiểu Hồng.

"Ngươi ở chung với khối Minh Thạch kia không tồi a."

Tiểu Hồng rung đùi đắc ý,

"Đương nhiên! Nó nói nó sẽ không điều khiển ta, còn nói về sau dù nó bị buộc chiếm cứ thân thể của ta, cũng sẽ giữ lại ý thức của ta, để ta biết đang xảy ra chuyện gì."

Tô Cổ nghe xong, sau đó nhìn về phía cái trán của Tiểu Hồng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Khối Minh Thạch tỏa ánh sáng màu xanh xám.

Mảnh đá này tựa như đã trở thành một thể với Tiểu Hồng.

Nhìn viên Minh Thạch nửa ngày, Tô Cổ nở một nụ cười

"Hóa ra, ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc."

Tiểu Hồng mờ mịt

"Hả?"

Tô Cổ nhéo mặt nó

"Gom góp muôn vàn vận khí và một thân thiên phú, trăm ngàn năm mới có một người như ngươi. Minh Thạch thế nhưng lại không thể làm gì được ngươi."

Đây là gì?

Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc??

Minh Thạch là thánh thạch Minh giới.

Nhưng trong thân thể của Tiểu Hồng chỉ có một mảnh vỡ nhỏ.

Không thể phát huy toàn bộ uy lực, không thể khống chế được nhân tâm.

Nếu đổi thành người khác, có thất tình lục dục, tiền tài danh lợi, đương nhiên sẽ muốn thật nhiều.

Minh Thạch muốn dụ hoặc, muốn khống chế, thật sự vô cùng đơn giản.

Nhưng Tiểu Hồng đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển.

Trừ bỏ ăn ăn ăn, chính là bé rối Teletubbie.

Muốn dụ hoặc nó, vậy cũng chỉ có thể là ăn ăn ăn.

Ngày hôm đó, Nam Nhiễm thần thần bí bí xuất hiện.

Gọi được Minh Thạch ra, vốn dĩ chỉ cần thêm một giây là có thể mang về Minh Giới.

Nhưng Tô Cổ chỉ cần nhét vào miệng nó một quả táo, Tiểu Hồng liền thanh tỉnh, khôi phục thần trí.

Muốn điều khiển, phải có tham dục.

Nhưng đồng chí Tiểu Hồng này, đầu óc quá sạch sẽ, không thể khống chế.

Một con rắn và một Minh Thạch, thế nhưng có thể giải hòa!!

Tô Cổ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cúi đầu,

"Người kia nói điều gì với Minh Thạch?"

"Hắn nói hy vọng một ngày hắn xuống tay với Tô Yên, Minh Thạch có thể giúp hắn."

Nói xong, Tiểu Hồng nói tiếp

"Người kia giống như rất thống khổ. Nói xong đã mau chóng rời đi."

Tô Cổ

"Ngươi quen sao?"

"Không quen. Là nam nhân, mặc quần áo giống như ngươi vậy đó."