Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1989: Ai da, tang thi! 3




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

Cất tiếng

"500 mét hướng đông, có hồ nước."

Thanh âm khàn đục lợi hại.

Nghe Tô Yên chỉ huy.

Ba người chạy tới hồ nước đó.

Tiểu Hồng đặt Tô Yên xuống nước, nhân tiện ngâm cả cái đuôi của mình luôn.

Tất nhiên, dù Yên Yên có biến thành dạng gì nó cũng sẽ không ghét bỏ.

Nhưng việc nó rửa cái đuôi và việc nó không chê Yên Yên là hai việc khác nhau nha.

Xung quanh đều là tang thi.

Tô Cổ mang tới một mảnh vải, vây thành một hình tam giác làm thành màn che để Yên Yên ở bên trong tắm.

Tiểu Hồng ở bên cạnh phụ trách giết tang thi.

Tô Cổ đi tới Trung Tâm Thương Mại.

Ba tiếng sau.

Hồ nước trong vắt giờ đã trở nên đục ngầu.

Tô Yên mặc chiếc váy dài Tô Cổ mang tới, bước từ trong hồ nước lên bờ.

Vừa đi ra, liền vô cùng sửng sốt.

Ở trên bờ hồ, nào là bàn trang điểm, nào là tủ quần áo, phàm là những gì con gái cần đều có đủ.

Trong tủ còn có vài bộ quần áo khác nữa.

Tô Cổ bê ghế dựa ra chỗ khác.

Lãnh đạm nói một câu

"Phụ nữ thật phiền toái."

Vừa quan sát tang thi xung quanh, vừa chờ Tô Yên sửa sang lại.

Tô Cổ và Tiểu Hồng, một trước một sau bảo vệ Tô Yên, hình thành một mảnh đất trống.

Tuy rằng Tô Yên chính là tang thi, những con tang thi đó cũng sẽ không ăn cô, nhưng bọn họ vẫn muốn canh giữ cho Tô Yên.

Tô Yên ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân mình trong gương.

Làn da rất trắng.

Là cái loại trắng bệnh như bị bệnh ấy.

Thân thể mảnh khảnh.

Đại khái vì trong thời gian làm tang thi, ăn quá ít, nên càng lúc càng gầy.

Tóc đen nhánh, rối tung ở hai vai.

Màu đỏ tươi ở móng tay biến mất, trở về màu trắng sạch sẽ.

Tròng mắt cũng không phải là màu đỏ hay màu vàng ghê tởm, mà gần như đen.

Nhưng dưới ánh mặt trời, vẫn có thể ẩn ẩn nhìn ra sắc vàng.

Hiện tại nhìn cô không khác gì thiếu nữ nhân loại.

Ngoại trừ đi lại có chút chậm, nói chuyện hơi khó nghe.

Còn muốn... ăn thịt người.

Tô Yên chải tóc, động tác chầm chậm nhàn nhã, tốc độ này chắc có thể so sánh với phim 'Cô dâu 8 tuổi' đó.

Không có cách nào, hành động của tang thi sơ cấp đều vô cùng chậm chạp.

Cho dù là đi lại, hay làm bất kỳ việc gì cũng vậy.

Cô tắm rửa phải mất ba tiếng đồng hồ.

Bởi vì thật sự không biết làm thế nào, trực tiếp nằm luôn trong hồ, chậm rãi tẩy rửa mới có thể sạch sẽ hoàn toàn.

Chờ Tô Yên thay quần áo xong, cô ngẩng đầu nhìn Tô Cổ.

"Đói bụng."

Tô Cổ tính thời gian.

Lúc này vừa hay nghe thấy Trung Tâm Thương Mại truyền đến tiếng leng keng.

Tô Cổ đứng lên

"Bò bít tết chín ba phần."

Cũng may máy phát điện ở Trung Tâm Thương Mại vẫn còn có thể sử dụng.

Tô Cổ lấy miếng bò bít tết ra.

Ba người ngồi xổm ở ven hồ, ăn một bữa tiệc bò bít tết lớn.

Tô Cổ cắt thịt bò, giống như nhớ tới điều gì đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Yên Yên."

"Ân"

"Có loại trái cây nào mà hai người ăn vào, công lực sẽ gắn liền với nhau, người không bị thương sẽ truyền tống công lực cho người bị thương tu bổ lực lượng không?"

Tiểu Hồng không quan tâm, tiếp tục ăn bò bít tết.

A, bò bít tết thật ngon~.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị hỏi Cổ Vương xem loại quả đó nhìn như thế nào?"

Tô Yên lặp lại nguyên văn lời của Tiểu Hoa.

Tô Cổ cũng không biết.

Nhấc chân đá Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng cẩn thận hồi ức

"Bên ngoài hồng hồng, cứng cứng, thịt quả trắng trắng, chua chua ngọt ngọt, cái cây đó rất cao, nhưng chỉ kết một trái."

Tiểu Hoa

"Ký chủ, là quả nhân duyên?"

Tô Yên sững người

"Quả Nhân duyên?"

Tô Yên vừa dứt lời, Tiểu Hoa 'oa' lên một tiếng

"Ây da, bí mật động trời nhaaa~"

Cô ngạc nhiên

"Hai người các em ăn?"

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hoa

"Oa thật là trùng hợp nha, Tiểu Hồng hai lần lấy được quả Nhân Duyên."