Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1997: Ai da, tang thi! 11




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Con ngươi hẹp dài khôi phục thanh tỉnh trong chốc lát.

Liếc mắt nhìn qua hai bên cửa sổ.

Xe đã chạy tới một khu hoang dã, xung quanh không có một ngôi nhà nào, chỉ có một con đường dài tít tắp.

Bởi vì phụ cận phát sinh chiến tranh, nên đường xá cũng bị hủy hoại nghiêm trọng, gồ ghề lồi lõm.

Một đám người chặn xe bọn họ.

Ghé vào cửa xe, khóc khàn cả giọng

"Cứu mạng, cứu mạng."

Mặt tái mét, vô cùng sợ hãi, giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo.

Cơ Bắp nhìn Lộ Bình ngồi ở ghế phụ

"Làm sao bây giờ?"

Tiếp tục lái xe đi, hay là xuống xe cứu người?

Lộ Bình đẩy mắt kính, trầm mặc một lát, lên tiếng

"Con đường này nhất thiết phải đi qua."

Biết rõ phía trước xảy ra chuyện.

Nhưng bọn họ bắt buộc phải đi qua con đường này mới tới được đích đến.

Thế cho nên, bọn họ chỉ còn một lựa chọn, đó là tiếp tục chiến đấu.

Lộ Bình nói xong, Văn Lực và Cơ Bắp cũng theo xuống xe.

Đường Dã Bạch nâng nâng mí mắt, sau đó lại nhắm mắt lại.

Hắn không hề xuống xe.

Mà ba người Lộ Bình cũng không có vẻ muốn hắn xuống, ngược lại là quay đầu nhìn ba người ngồi cuối cùng.

Ánh mắt hắn ta nhìn thẳng vào Tô Yên.

Cười ôn hòa

"Cô gái, tôi nghĩ, chúng ta phải chiến đấu."

Hiển nhiên, tổ hợp bốn người này, Lộ Bình chính là người đảm nhận vị trí quân sư.

Không thể không nói, ánh mắt hắn ta vô cùng sắc bén.

Từ lúc ở Trung Tâm Thương Mại, tuy rằng Tô Yên mới chỉ nói hai câu.

Thậm chí biểu hiện của cô cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng hắn ta phát hiện ra, ba người này, Tô Yên mới chính là lão đại.

Tô Yên nhìn Tô Cổ.

Tô Cổ gật gật đầu, sau đó liền túm cổ Tiểu Hồng đang ngủ xuống xe.

Tiểu Hồng mê mê man man, gào lên

"Ta muốn tìm Yên Yên!"

Tô Cổ

"Chị ấy muốn tán trai, chỗ nào rảnh mà để ý tới ngươi?"

Hắn vừa dứt lời, trong xe lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Đường Dã Bạch đang nhắm mắt cũng phải động động mắt hai cái, nhưng không mở mắt ra.

Mà biểu cảm của Cơ Bắp cũng Văn Lực có chút quỷ dị.

Trước khi xuống khỏi xe, Văn Lực tặc lưỡi

"Lớn lên đẹp thì lúc nào cũng đều hữu dụng a."

Nói hết câu đó, miệng hắn ta vẫn mấp máy, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn không nói gì nữa.

Đáng tiếc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đây là mạt thế.

Những người có nhan sắc, đều là những kẻ giết người không chớp mắt.

Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể dâm loạn a.

Cửa xe bị đóng lại.

Trên xe chỉ còn lại Tô Yên và Đường Dã Bạch.

Một đám người kêu gào đòi cứu mạng được Kính Đen an bài tới trốn phía sau một tảng đá to.

Tô Yên tiếp tục móc tinh thạch trong bao tải ra.

Răng rắc răng rắc, tiếp tục ăn.

Ừm.

Ăn tinh thạch, xác thật có hỗ trợ.

Hành động của cô không còn chậm chạp như trước nữa.

Nghĩ vậy, Tô Yên liền dứt khoát ăn hai khối cùng một lúc.

Răng rắc răng rắc.

Không biết Đường Dã Bạch đã mở mắt từ khi nào.

Con ngươi hẹp dài bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Tô Yên.

Tô Yên đang ăn bỗng sững người.

Cô chậm rãi cầm lấy hai viên tinh thạch màu xanh lục, đưa qua cho hắn

"Anh muốn ăn sao?"

Giọng nói khàn khàn giống như bị mắc nghẹn trong cổ họng.

Đường Dã Bạch liếc liếc mắt nhìn hai viên tinh thạch.

Nhướng mày.

Đôi môi gợi lên độ cung

"Muốn theo đuổi tôi?"

Tô Yên há mồm, còn chưa kịp nói gì.

'Ực' một tiếng.

Không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Cô chậm chạp rời tầm mắt, sau đó cất giọng khàn khàn

"Anh quá thơm."

Từ lúc Tô Yên ngồi lên xe thì đã ngửi thấy mùi hương trên người Đường Dã Bạch.