Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 2027: Ai da, tang thi! 41




Edit & Beta: Ngân Minn

Gã đầu đinh chết là một lần.

Gã đàn ông này bị cắn đứt chân, lại là một lần.

Đám người gào thét chói tai, vô cùng hỗn loạn.

Xe vận tải dừng lại.

Xe việt dã đi phía trước nghe được tin tức, vài phút sau cũng quay trở lại.

Văn Lực từ xe việt dã đi tới.

Nhìn một đám người trên xe nôn mửa, gào khóc.

Nghi hoặc

"Này làm sao vậy? Trúng độc??"

Một lão già 5-60 tuổi đứng ở thùng xe.

Gào lên với những người khác

"Các người có lương tâm không vậy? Đối xử với chúng tôi như vậy? Tôi thấy ở trong mắt các người, căn bản không coi chúng tôi là người. Là động vật bị nhốt ở trong vườn bách thú."

Lộ Bình đẩy mắt kính màu đen

"Chú! Chú hiểu lầm rồi."

Vừa dứt lời, người phụ nữ ôm đứa con đi lên phía trước, thanh âm sắc nhọn

"Chúng tôi hiểu lầm?! Vừa rồi anh chàng kia không phải bị anh em của cậu dùng dị năng gọi hoa cắn đứt một chân của hắn ta sao? Quả thật còn điên rồ hơn cả tang thi! Cầm thú! Không bằng súc sinh!!"

Bà ta vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng phụ họa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mâu thuẫn tích tụ cả tháng trời nay bùng nổ vì cái chân bị đứt.

Vị quân nhân lên tiếng trấn an

"Vậy mọi người muốn như thế nào?"

Cả đám người đồng thanh đáp

"Giết người thì đền mạng! Khiến cho bọn họ trả giá đại giới!!"

Lộ Bình nhìn tên đàn ông to cao đang nằm liệt dưới sàn xe

Quân Vực không có lấy một chút biến hóa, vẫn ngồi im dựa vào trên vai Tô Yên.

Có một người trong số đó đứng lên, trông tuổi còn trẻ, có vẻ đã đi ra ngoài học được vài năm, đứng ra lên tiếng

"Người của các ngươi, lần trước tàn nhẫn giết chết đầu đinh. Lần này lại làm nhục anh em của chúng tôi. Chúng tôi không cần gì nhiều, nhưng chúng tôi muốn công bằng!"

Người này có vẻ cũng không muốn chiếm nhiều tiện nghi.

Lộ Bình gật gật đầu,

"Công bằng, không tồi. Đã lâu lắm rồi không nghe thấy cái từ này, cậu nói tôi nghe một chút, muốn công bằng như thế nào?"

Vị học sinh kia hùng hồn đầy lý lẽ

"Dị năng kia của mấy người chặt đứt một chân của hắn, vậy cũng phải bù lại một đoạn chân. Trước đó, người của mấy người giết chết đầu đinh, người đó cũng phải đền mạng. Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!"

Vừa dứt lời, đám người trên xe gào ầm lên cổ vũ

"Đúng! Giết người thì đền mạng! Giết người thì đền mạng!!"

Người đàn bà kia cũng phụ họa một câu

"Người ra tay giết đầu đinh đã rời đi, chúng tôi không truy cứu được. Nhưng tiện nhân Chu Nhược là đồng lõa, hẳn nên trả giá vì chuyện này. Tất cả những chuyện này là do cô ta. Cô ta chính là họa thủy. Không có cô, chúng tôi đều sẽ thái bình!"

"Đúng!"

Ả ta lại được mọi người ủng hộ.

Ưỡn ưỡn bộ ngực, có chút đắc ý.

Liếc mắt nhìn về phía Tô Yên.

Hừ lạnh một tiếng

"Gã dị năng kia cũng chỉ muốn bảo vệ nữ nhân này. Nếu nói sai, nữ nhân tên Tô yên này cũng sai. Dứt khoát xử phạt cả hai cô ta, trả lại công bằng cho chúng tôi. Mọi chuyện đều chấm dứt."

"Đúng!"

"Đúng! Xử phạt hai cô ta!"

Phần lớn đám người trên xe cũng không hiểu mình đang nháo cái gì.

Chỉ là thấy mọi người xung quanh làm như vậy, mình cũng làm như vậy.

Bất luận ai dẫn đầu, cũng sẽ không thể hiểu được mọi chuyện trở nên hoang đường đến thế nào.

Quân Vực nhếch khóa môi.

Híp mắt, bắt đầu phóng thích hương khí.