Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 2047: Tiểu Quai, ta đau ~ 7




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên trầm mặc.

Nửa ngày sau.

Lão nhân vuốt vuốt chòm râu

"Ngươi nghĩ thế nào?"

Tô Yên lắc đầu

"Ta sẽ không giết hắn."

Nàng không hề giải thích, cũng không hề có chút cảm xúc nào.

Dường như chỉ là đang tự thuật lại một sự thật chắc chắn mà thôi.

Lão nhân nhìn Tô Yên, cười ha hả

"Ngươi vẫn không hiểu sao? Từ khi ngươi còn nhỏ xíu tới bây giờ. Những người ngươi để ý, những người để ý ngươi, đều sẽ tan thành mây khói. Ngươi hà tất phải chấp nhất với những thứ mây khói thoảng qua đó chứ?"

Tô Yên đứng im tại chỗ, không nói một lời.

Lão nhân thấy nàng không giao động, ý cười trên mặt lão dần dần biến mất, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc.

Chuyện Tô Yên thích Quân Vực giống như là một chuyện mà lão không thể chấp nhận được.

Không phải là không thể chấp nhận nàng thích Quân Vực.

Mà là không thể chấp nhận được việc nàng thích bất kỳ ai.

Nàng nên là Tô Yên của trước kia, tuyệt tình vô ái, vô bi vô hỉ mới đúng.

Lão nhân vuốt chòm râu, phanh!

Cây gậy gỗ nện mạnh xuống mắt đất.

Tức khắc trong không gian như xuất hiện gió lốc.

Nhanh chóng đánh úp lại phía Tô Yên.

Thời gian để Tô Yên phản ứng lại cũng không có, chớp mắt đã đánh thẳng vào ngực Tô Yên.

Khụ!!

Tô Yên phun ra một ngụm máu, che ngực lại.

Cảm xúc trên mặt lão nhân dần dần biến mất.

Không thể nhìn ra lão đang suy nghĩ điều gì.

Lão mở miệng

"Ta tỉ mỉ bồi dưỡng ngươi, muốn ngươi mỗi một bước đi đều đi theo con đường ta đã định. Hiện giờ đã tới thời điểm mấu chốt, không thể xảy ra lỗi lầm."

Lão dừng một chút, sau đó lại nói tiếp

"Ta cho ngươi quyền lựa chọn. Giết hắn, ngươi tiếp tục làm Chủ Thần. Hoặc là tróc thần hồn của ngươi, từ nay không còn là Chủ Thần nữa."

Tô Yên lau máu ở khóe môi, nghe âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Con ngươi màu vàng không hề dao động mà nhìn thẳng về lão nhân kia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nàng hơi há mồm, muốn lên tiếng nói chuyện.

Bỗng nhiên, cảm nhận được có người đang xông tới.

Nàng híp mắt.

Diệp Thiên Linh mặc một thân bạch y, sắc mặt lạnh băng.

Đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Yên.

Sau đó liền quỳ xuống, bái kiến lão nhân râu bạc kia.

"Thiên Đạo đại nhân."

Lão nhân đầu bạc sắc mặt nghiêm túc.

Lão lên tiếng

"Ngươi tới giúp nàng."

Lão không đầu không đuôi nói một câu.

Một đạo kim quang chiếu vào người Tô Yên và Diệp Thiên Linh.

Giây sau liền biến mất khỏi không gian hư vô mờ mịt, xuất hiện ở cửa điện của Diệp Thiên Linh.

Lão nhân râu bạc kia biến mất không thấy thân ảnh.

Chỉ còn Tô Yên và Diệp Thiên Linh đứng ở trên mảnh đất trống không.

Diệp Thiên Linh nhìn Tô Yên, lộ ra một nụ cười không do ý vị.

Nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt ả lại lần nữa khôi phục bộ dạng lạnh băng.

Ả lên tiếng

"Thiên Đạo muốn người giết chết Quân Vực."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta.

Con người lạnh như băng của Diệp Thiên Linh nhìn nàng chằm chằm.

"Mục đích để người tiến vào tiểu thế giới, chính là muốn người nếm hết trăm khổ, trở thành người tuyệt tình vô ái. Lúc ấy, Thiên Đạo đã có tâm muốn giết Quân Vực. Hiện giờ, Thiên Đạo càng thêm kiên quyết."

Trở về từ tiểu thế giới, Tô Yên chẳng những không tuyệt tình vô ái, ngược lại càng thêm triền miên lâm ly với vị thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực kia.

Nếu Tô Yên lựa chọn không làm Chủ Thần, hắn có lẽ cũng không phải chết.

Tô Yên nhìn Diệp Thiên Linh, nhàn nhạt lên tiếng

"Ngươi sớm đã biết."

Diệp Thiên Linh gật đầu

"Trợ giúp người rèn luyện, là nhiệm vụ Thiên Đạo giao cho ta."

Cho nên, ả lần lượt an bài từng Chủ Thần đi xuống khảo nghiệm Tô Yên.

Những Chủ Thần đó sở dĩ nghe theo lời ả, chính vì đây là yêu cầu của Thiên Đạo.