Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 340: Điện Cạnh Đại Thần, Đừng Tự Bế 5




Edit: Tinh Niệm

Nói xong, người đại diện hướng ánh mắt tới căn phòng đầy người ra ra vào vào kia.

Tô Yên ngẩng đầu, chú ý tới ánh mắt người đại diện.

Cô rũ mắt một cái, ngón tay nhẹ vê.

Vừa mới nãy, Kỷ Tinh Vũ vốn đang xem video Z đại thần phát sóng trực tiếp trò chơi, lại bởi vì Z vẫn không xuất hiện, sau đó một người đàn ông mặc tây trang giày xuất hiện trên màn hình, mà nôn nóng đi đến nơi này.

Hình như, đã đoán trước được việc gì.

Tô Yên ánh mắt nhìn phía căn phòng kia.

Chớp chớp mắt.

Cô tháo tai nghe ra.

Ánh mắt vẫn luôn nhìn mọi người ra ra vào vào.

Cho đến khi người đại diện bên cạnh nhận được một cuộc gọi, lại lần nữa rời đi.

Tô Yên đứng lên.

Cô đi gần đến căn phòng kia.

Lúc này, tất cả mọi người đều bận rộn, căn bản không có người chú ý tới Tô Yên làm gì.

Vừa đi vào, lực chú ý liền bị người nằm trên giường hấp dẫn.

Người trên giường sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy ốm, trên cổ tay băng gạc cuốn thật dày.

Hắn mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh sọc trắng, lông mi đen nhánh run rẩy.

Hắn không ngủ, chỉ là không muốn mở mắt ra.

Kỷ Tinh Vũ ngồi xổm trên mặt đất, rất cẩn thận cùng người con trai trên giường nói chuyện.

Nhưng lại không dám đụng vào hắn.

Hai vị bác sĩ đứng bên cạnh.

Cũng không tới gần, chỉ đang nhìn phản ứng của người trên giường.

Sau đó, liền nghe được các bác sĩ nói chuyện với nhau

"Tình huống cơ bản đã ổn định."

Lúc này, chàng trai mắt vẫn luôn nhắm, mí mắt giật giật.

Giây tiếp theo liền mở mắt.

Ánh mắt đảo hắn qua người ở đây, cuối cùng, dừng lại trên người Tô Yên đang đứng ở cửa.

Mà lúc này Tô Yên đang lẳng lặng đứng ở chỗ đó, một chút một chút lột ra kẹo dâu tây sữa đường.

Sau đó ăn vào miệng.

Khác với hương vị nước sát trùng chung quanh, nháy mắt trong khoang miệng tràn ngập mùi dâu tây.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm.

Hẳn là một người rất quan trọng tới.

Bác sĩ vệ sĩ đều đi ra ngoài.

Chỉ có Kỷ Tinh Vũ một người như cũ ngồi xổm chỗ đó, chậm rãi cùng người trên giường nói chuyện.

Hắn nói rất nhiều câu mới có thể nghe được người trên giường ngẫu nhiên trả lời một câu.

Tô Yên chậm rãi nhấm nuốt kẹo đường, ngẩng đầu lên.

Vừa vặn cùng chàng trai ốm yếu trên giường ánh mắt gặp nhau.

Tô Yên cảm giác rầu rĩ trong ngực tựa hồ tiêu tán chút.

Cô chủ động đi tới mép giường.

Chậm rãi móc ra một viên kẹo đường, lột ra, sau đó khom lưng, đưa tới bên môi của anh.

Cô rất nghiêm túc, từng câu từng chữ

"Ngọt lắm, muốn ăn không?"

Bên cạnh Kỷ Tinh Vũ mày nhăn lại, đang muốn ngăn cản.

Lại nhìn thấy người trên giường, thế nhưng hé miệng, thật sự ăn viên kẹo kia.

Một lúc sau, người trên giường mới phát ra thanh âm khàn khàn

"Thật ngọt."

Tô Yên gật gật đầu, tầm mắt nhìn phía trên cổ tay hắn đang bọc băng gạc.

Không biết vì sao, chàng trai tựa hồ có chút thẹn thùng, anh kéo lấy tấm thảm mỏng bên cạnh, đem tay bọc băng gạc che lại.

Mà động tác này biên độ rất lớn, rất dùng sức nên đã chạm vào miệng vết thương.

Anh khẽ kêu một tiếng.

Kỷ Tinh Vũ lập tức đứng dậy,

"Anh!"

Hắn vội vàng duỗi tay xốc lên tấm thảm kia.

Kết quả tay chạm vào cánh tay chàng trai, sắc mặt anh lại càng thêm tái nhợt, thậm chí đều đang run rẩy.

Ngay lập tức, Kỷ Tinh Vũ phản ứng rất nhanh, vội vàng buông lỏng tay ra.

"Em, em không chạm vào, thực xin lỗi, anh, có phải lại làm đau anh không? Anh, thực xin lỗi."

Kỷ Tinh Vũ lời nói lộn xộn, sốt ruột không biết đang nói cái gì.

Tô Yên cũng trố mắt nhìn.

Trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, nhìn bệnh trạng của nam chủ, như là có bệnh về thần kinh a."