Edit: Tinh Niệm
Ngay lúc này, Đao Sẹo kia cũng đi tới trước bàn Tô Yên.
Một chân tiến lên đá cái bàn ngã lăn, một trận thanh âm đinh tai vang lên, rượu và thức ăn rơi đầy đất.
Rất là kiêu ngạo.
Chiếc đũa trong tay Tô Yên đang cầm theo một khối thịt bò lạnh.
Đao Sẹo khẩu khí cười như không cười
"Tô tiểu gia, ngài ở địa bàn Tào gia, đối đãi huynh đệ ta như vậy, có phải quá bừa bãi hay không?"
Tô Yên nhìn Đao Sẹo, lại nhìn nhìn miếng thịt bò lạnh trong tay mình.
Tiếp theo nháy mắt, cô đã ăn miếng thịt bò kia vào miệng.
Tinh tế nhấm nuốt.
Đối diện, ý cười lười nhác của Túc Cửu Từ truyền ra.
Hắn con ngươi nhìn Tô Yên, bị hành động không tưởng này của cô chọc cười.
Vốn dĩ bởi vì hành động của tên Đao Sẹo này khiến hắn không vui, cũng tan đi.
Chờ đến khi ăn miếng thịt xong, Tô Yên cúi đầu, đem chiếc đũa phóng tới trên mặt đất.
Lúc sau mới nhìn về phía Đao Sẹo, nghiêm túc nói
"Là hắn phi lễ Hồng Đậu trước, ta không muốn mạng hắn, chỉ chém ba ngón tay chính là đã xem mặt mũi Tào gia rồi."
Tô Yên bình tĩnh nói xong.
Nghe vào lỗ tai Đao Sẹo, tất cả đều là cuồng vọng.
Trong mắt tam giác của Đao Sẹo hiện lên một tia lạnh lẽo, dừng trong một cái chớp mắt, như là cắn răng nói gằn từng chữ
"Tô tiểu thiếu gia thật đúng là, không biết trời cao đất dày."
Tô Yên không nói chuyện, lẳng lặng chờ hành động tiếp theo của Đao Sẹo.
Sau đó, liền nghe hắn nói
/ Quảng cáo
"Đả thương huynh đệ ta, vô luận là vì lý do gì, dù sao cũng phải bồi thường Tào Gia. Tiểu thiếu gia, đây là quy củ."
Tô Yên chính là thích cùng người khác giảng quy củ.
"Ngươi muốn làm gì ta?"
Cô nghĩ nghĩ, đứng dậy.
Sau đó, cẩn thận nhìn những người Đao Sẹo mang đến phía sau.
Không nhiều lắm, ba tên.
Thêm cả Đao Sẹo tổng cộng bốn người.
Dù sao cũng là ở địa bàn của hắn, chắc hẳn cũng cho rằng Tô Yên không gây ra được sóng gió gì.
Khi Tô Yên im lặng, Đao Sẹo cho rằng cô đã ý thức được chính mình đắc tội với người nào.
Phải khiến cô xin lỗi.
Rốt cuộc cũng chỉ là kẻ mềm yếu vô dụng, thoáng uy hiếp đe dọa hai cái cũng đủ rồi.
Ánh mắt Đao Sẹo quét một vòng rồi dừng lại ở trên người Hồng Đậu bên cạnh Tô Yên.
Sau đó, đánh một vòng, đảo qua nam nhân ngồi đối diện.
Ngay lúc lần đầu tiên ánh mắt hắn đảo qua, chỉ thấy người này quen mắt.
Nhưng vẫn luôn không nhớ được là ai.
Hiện giờ lại lần nữa xem xét, trong đầu nháy mắt xẹt qua hình dáng người đã từng gặp mặt qua một lần.
Nhưng mà,..... người kia từ trước đến nay đều một mình.
Lúc ấy Tào Đại đương gia muốn tiến lên kết giao, đều bị thủ hạ của hắn chặn lại.
Hắn ngồi ở trước bàn ăn cơm, cũng chỉ là nâng mí mắt một chút.
Liếc mắt Tào Đại đương gia một cái.
Nhìn lại hiện giờ..., hẳn là không phải hắn.
Nghĩ.
Đao Sẹo trong mắt hiện lên một tia thần sắc độc ác.
Ánh mắt vòng một vòng cuối cùng dừng lại trên người Hồng Đậu.
"Nếu tất cả đều do nha đầu này gây họa, vậy đem nha đầu này gả cho huynh đệ bị thương của ta, cũng coi như là an ủi."
Nói xong Đao Sẹo dừng một chút, nhìn về phía sắc mặt Tô Yên.
Sau đó lại nói tiếp
"Tào gia cùng Hồng Bang từ trước đến nay giao hảo, cũng không nên để việc nhỏ như vậy quấy nhiễu Hồng Bang bang chủ, nói đến nói đi, chuyện này, cũng là do tiểu thiếu gia cậu làm không đúng. Chỉ cần.... Cậu quỳ xuống, nói một tiếng thực xin lỗi với huynh đệ bị chặt đứt đầu ngón tay kia, chuyện này liền cho qua đi."
Hắn căn bản đều không hỏi ý kiến Tô Yên, khẩu khí hoàn toàn chính là cường thế khẳng định.
Ý tứ rất rõ ràng, Tô Yên muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm.