Edit: Tinh Niệm
Khi đang trò chuyện với Tiểu Hoa. Xe đã rẽ sang con đường khác.
Nhưng mà đối diện đột nhiên có ba chiếc xe song song chạy đến. Trực tiếp bức ngừng xe Tô Yên.
Sau đó, một chiếc xe dừng ngang ở phía trước, 2 chiếc còn lại chặn hai bên trái phải.
Tư Kỷ đang muốn lùi lại, liền nghe một tiếng va chạm.
Mặt sau lại bị một chiếc xe khác chặn lại.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại. Bốn phương tám hướng đều bị xe phá hỏng.
Nhìn dáng vẻ, đối phương là có chuẩn bị mà đến, chắc hẳn hướng về phía Tô Yên.
Đang lúc yên tĩnh, Tô Yên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Tả Lãnh dáng người đĩnh bạt, từ trên chiếc xe phía trước đi xuống. Sau đó đi đến cửa sổ xe trước mặt Tô Yên, gõ gõ.
Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống.
Tả Lãnh ra tiếng
"Tô thiếu gia, lão đại chúng tôi cho mời."
Tả Lãnh nói chính là chỉ Túc Cửu Từ.
Tô Yên hỏi
"Hắn đâu?"
"Đang đợi ngài."
Nói xong, Tả Lãnh giơ tay về phía chiếc xe bên trái.
Xe lùi lại.
Sau đó, Tả Lãnh duỗi tay, mở cửa xe ra. Bày ra một tư thế mời.
Diễn xuất thật giỏi. Nói là mời, trên thực tế chính là cưỡng chế bắt cô đi.
Tô Yên chớp chớp mắt, an tĩnh từ trên xe đi xuống. Tiếp đến Tả Lãnh cũng ngồi vào chiếc xe kia.
Mà vị tài xế đi cùng Tô Yên, cũng bị người mang lên xe mời đi rồi.
Lên xe đi về hướng vùng ngoại ô.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, nghi hoặc hỏi
"Ngươi làm sao biết ta hôm nay sẽ ra cửa?"
/ Quảng cáo
Còn vừa lúc vây chắn như vậy.
Tả Lãnh nghiêng đầu liếc mắt một cái, sau đó nói
"Tôi cùng với các huynh đệ đợi ở bên ngoài, chờ ngài đã nhiều ngày rồi."
Ý tứ chính là, sau khi chờ đợi thật lâu, chỉ cần Tô Yên vừa ra khỏi cửa, mặc kệ là khi nào, cô khẳng định là sẽ bị đóng gói mang đi.
Lúc sau, hai người rốt cuộc không nói chuyện nữa.
Mãi cho đến khi xe chạy đến trước mặt một cái hồ nước.
Xe rốt cuộc ngừng.
Tả Lãnh từ trên xe đi xuống. Bày ra tư thế mời
"Tô thiếu gia, xin mời."
Tô Yên đi xuống xe.
Sau đó, liền nghe Tả Lãnh nói
"Lão đại ở phía trước chờ ngài."
Nói xong, Tả Lãnh cũng không dẫn Tô Yên đi.
Để tự cô đi qua.
Cô theo phương hướng Tả Lãnh chỉ dẫn, đi đến phía trước.
Rốt cuộc, đi một khoảng xa, ở chỗ hòn non bộ, thấy được Túc Cửu Từ.
Vốn dĩ, Túc Cửu Từ đang câu cá.
Kết quả, nghe được động tĩnh, nhìn thấy Tô Yên đi tới, ánh mắt sáng lên.
Dứt khoát trực tiếp ném gậy tre câu cá trong tay đi.
Hắn dựa vào trên tảng đá, thanh âm thong thả ung dung sâu kín
"Sau khi từ biệt, đã nhiều ngày không gặp a, Tô tiểu thiếu gia."
Tô Yên nghĩ nghĩ, xác thật là hơn mười ngày chưa thấy qua.
Cô gật đầu
"Ân"
Lên tiếng.
Cũng không biết như thế nào, Túc Cửu Từ nhìn bộ dáng cô lúc này bình tĩnh, trong lòng có chút khó chịu.
Ngày đó uống rượu xong, cũng không phải nhìn hắn như vậy.
Sau ngày đó, Tô Yên hơn mười ngày không ra cửa, nhưng thật ra khiến Túc Cửu Từ trong lòng cân nhắc, đây chẳng lẽ là đang trốn tránh hắn?
Nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu.
Một ngày lại một ngày phái người ở cửa chờ.
Nếu thêm một đoạn thời gian nữa mà không thấy, thì sẽ trèo tường vào tìm người.
Túc Cửu Từ mí mắt vừa nhấc, không nói chuyện nữa.
Hắn khom lưng nhặt lên cần câu trên mặt đất, lại lần nữa câu cá như lúc trước.
Cứ như vậy để Tô Yên đứng ở một bên.
Khác hoàn toàn với biểu hiện lúc vừa mới thấy Tô Yên.
Tô Yên thấy hắn câu cá, cũng không có quấy rầy.
Chỉ là đứng ở bên cạnh nhìn hồ nước tĩnh lặng, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa dâu tây.