Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 421: Tô tiểu gia là nữ sinh 27




Edit: Tinh Niệm

Vừa nghĩ tới đây, tí tách một tiếng.

Một giọt giọt mưa dừng ở trên quần áo của Túc Cửu Từ.

Sau đó, một giọt, hai giọt, ba giọt.

Trời mưa.

Mưa phùn liên miên.

Vốn là đêm đen càng làm người cảm thấy thêm nặng nề.

Rất nhanh, Tả Lãnh tra được, gấp gáp trở về

"Lão đại, ở vùng ngoại ô."

"Đi xem"

"Vâng, lão đại"

Nói xong, xe vừa chuyển, hướng vùng ngoại ô mà đi.

......

Tô Yên được Tần Tình Nguyệt nâng đứng lên.

Cô ngẩng đầu thần sắc hờ hững lại có một ít mờ mịt.

Ngược lại dần dần nhớ ra, người bên cạnh mình là ai.

Ký ức trở về. Cô đi ra ngoài.

Từ chối Tần Tình Nguyệt nâng.

Chỉ là chân bước bước, cả người đều là máu, không nói một lời.

Ngay khi một chân cô vừa mới bước ra cửa thính đường.

Liền nghe, vèo một tiếng.

Một viên đạn, sát qua gò má Tô Yên, ghim ở trên tường đằng sau.

Tô Yên ngẩng đầu.

Ánh mắt hờ hững co rụt lại.

Chỉ nhìn thấy tất cả nữ tử vừa mới được cứu chạy ra, đều chết ở nơi này.

Tí tách tí tách, từng giọt mưa nhỏ rơi trên những thi thể đó.

Hòa với máu loãng chảy xuôi sang một bên.

Cái gì gọi là máu chảy thành sông?

Cùng lắm cũng chính là như vậy a.

Ở đối diện, một đám người đứng đó, trong tay nắm súng trường.

Một đám đen như mực vây lấy cửa thính đường.
/ Quảng cáo
Phía trước nhóm người này, có một nam tử.

Hắn rất gầy, mắt tam giác.

Nhìn cặp mắt kia, còn thấy có vài phần quen mắt.

Hắn bộ mặt âm trầm nhìn Tô Yên

"Kẻ nào không biết trời cao đất dày dám đến địa phận của Tào gia nháo loạn?"

Tô Yên không nói gì.

Chỉ là một lúc lâu sau, nâng tay lên, sờ sờ gương mặt.

Một viên đạn sượt qua bên má, máu theo vết thương chảy xuôi xuống.

Một lần chạm, tay đầy máu.

Một đống một đống người chết kia....

Cũng thật giống cảnh tượng ngày đó a.

Cũng là vào một đêm mưa bay đầy trời.

Cô nâng tay lên, nhắm mắt lại.

Tí tách, một giọt nước mưa rơi ở trong lòng bàn tay.

Tô Yên hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức, lẩm bẩm một tiếng

"Ngày mưa, thật chán ghét a."

Dính nhớp như vậy, thật y như máu mà.

Lúc này, phía sau cô, lại có một đám nữ tử điên cuồng, áo rách quần manh, chạy ra.

Một bên cười, một bên chạy.
Đại khái là tinh thần đã bị bức hỏng rồi.

Chỉ là vừa mới chạy ra thính đường.

Phanh phanh phanh phanh, tiếng súng rậm rạp từ đối diện vang lên.

Bắn tất cả bảy tám nữ tử che ở trước mặt Tô Yên thành cái sàng.

Cô đứng ở chỗ đó, thân thể cứng đờ.

Chậm rãi, tay nắm chặt.

Lên tiếng

"Ngươi là ai?"

Người đối diện mặt mày mang theo một cỗ ngạo khí

"Tào Lộ. Người Tào gia."

Tô Yên rũ mắt, tay đỡ cửa.

Nhấc chân, đi ra ngoài.

Tần Tình Nguyệt muốn lại đây đỡ lấy cô.

Bị cô đẩy mạnh vào thính đường, được vách tường che đậy.

Chắc là thật sự không còn sức lực.

Thế cho nên mới vừa đi nửa bước, thân thể liền lung lay, quỳ gối trên mặt đất.

Cô chống một tay xuống đất.

Thần sắc thanh tỉnh một chút.

Đám người đối diện đại khái cũng không nghĩ tới, kẻ đã giết nhiều người thế kia mà lại nhìn suy yếu đến nỗi bước không nổi.

Tào Lộ cười ha ha lên.

Cười đủ rồi, sắc mặt mới dần dần âm trầm

"Chờ ngươi chết, ta sẽ lột da của ngươi đi cho chó ăn."

Tô Yên nhẹ nhấp môi, chậm rì rì nói

"Ân, các ngươi, đi tìm chết đi."

Giọng nói cô vang lên, nhắm mắt.

Những giọt nước mưa rơi vào trên người cô.

Khiến nhìn qua trông có vẻ thực chật vật.

Người đối diện, không có ai để ý lời cô nói.