Edit: Tinh Niệm
Nhưng mà, khẩu khí trong lòng, như thế nào cũng không tan đi.
Tô Giang trừng mắt Túc Cửu Từ, nhìn một hồi lâu.
Ra tiếng
"Ngươi thích Tiểu Yên?"
"Đúng."
"Con bé là nữ tử, không phải là nam nhi."
"Ta biết."
"Nếu muốn cưới, phải đem toàn bộ tài sản đều giao cho Tiểu Yên nhà ta."
"Được."
"Ta nói, là toàn bộ."
Tô Giang cắn răng nói hai chữ "toàn bộ".
"Không chỉ là toàn bộ tài sản, ngay cả bản thân ta, đều là của Tiểu Quai."
Đôi mắt Quân Vực nhìn phía Tô Yên, con ngươi sáng quắc.
Hắn lôi kéo tay cô, cúi đầu hôn một cái trên mu bàn tay trắng nõn kia.
Tô Giang hừ thật mạnh một tiếng.
Không thèm xem hai người mắt đi mày lại này.
Sau đó, Túc Cửu Từ bị Tô Nam gọi đi thư phòng, nói chuyện cả một buổi sáng.
Mà đồng dạng, Tô Giang chỉ nhìn chằm chằm muội tử nhà mình, cũng luôn miệng hỏi
"Em thật sự muốn đi theo hắn?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm."
Tô Giang cuối cùng cũng ngồi trên ghế uống trà từng ngụm từng ngụm, liếc mắt nhìn muội tử nhà mình một cái, không nói gì nữa.
Tuy rằng thái độ hai vị ca ca đối với Túc Cửu Từ giống nhau.
Nhưng như vậy cũng xem như đồng ý chuyện hai người.
Hiện giờ Tào gia đã sắp suy tàn, như rắn mất đầu.
Trong thời gian ngắn ngủi, bị Hồng Bang thâu tóm.
Nửa năm sau, Hồng Bang trở thành thế lực lớn nhất Diệp thành.
/ QUẢNG CÁO
Diệp thành đã không còn Tào gia.
Một ngày nào đó, Tô Yên cắn quả táo.
Dò hỏi
"Tiểu Hoa."
"Làm sao vậy? Ký chủ?"
"Ta đã không cách nào lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần, xem như nhiệm vụ thất bại, vì sao vẫn còn tồn tại ở thế giới này?"
"Ký chủ, căn cứ theo tư liệu Tiểu Hoa thu thập được, mảnh nhỏ Chủ Thần của chị vẫn còn. Nhưng mà bị yêu hồn của Quân Vực đại nhân che đậy lực lượng chủ thần, cho nên chị không thể nào cảm nhận được."
"Sau đó thì sao?"
"Nếu chị muốn lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần, chỉ có thể chờ đợi thân thể Túc Cửu Từ chết đi, tất cả mọi thứ đều chính xác trở về vị trí cũ. Mà đến lúc đó, tự nhiên mảnh nhỏ Chủ Thần của chị sẽ trở về."
"À."
Tô Yên hiểu chút.
Cho nên, những ngày còn lại, cô không cần lo lắng gì.
Chỉ cần sống tốt một đời này, hết thảy đều kết thúc.
......
Một năm rưỡi về sau, sáng sớm một ngày nọ.
Diệp thành nhốn nháo ồn ào, có người phát hiện Túc Cửu Từ cùng phu nhân chết ở trên giường, đã tắt thở.
Mọi người đều cảm thán sinh mệnh tuổi trẻ cứ như vậy kết thúc thật sự là đáng tiếc.
Tuy nhiên, Túc Cửu Từ cùng với phu nhân Tô Yên, vẻ mặt an tường, đều trong lúc ngủ mà ly thế.
Ít nhất là chưa chịu khổ sở gì.
Khi Tô Yên lại lần nữa có ý thức, đã về tới trong không gian.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, chị tỉnh lại ~"
"Ân"
Tô Yên lên tiếng, chỉ cảm thấy cánh tay bên phải có chút nóng rực.
Nhìn lại, liền phát hiện chỗ cánh tay tản ra một dấu vết màu trắng đục, như là một quả đào vậy.
Này... là cái gì?
Hơn nữa cô đang ở trạng thái linh hồn, cái gì cũng không mang theo được.
Như thế nào lại xuất hiện một vật như vậy?
"Đây là cái gì?" cô hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, chị ăn quả nhân duyên, cùng người ký kết khế ước nhân duyên."
"Quả nhân duyên??"
Tô Yên mờ mịt, cô ăn khi nào?
Còn có, khế ước nhân duyên là cái gì?
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, khế ước nhân duyên chính là, chị cùng ký người khác kết khế ước, nếu như có một bên phản bội, vậy cả hai người đều chết đi ngay từ lúc thay lòng đổi dạ."
Tiểu Hoa nói xong còn trích dẫn một câu kinh điển
"Không phải đều nói, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày sao?"
"....Đó không phải kết bái anh em sao?"
"A, không khác lắm đâu a."
"Ta ký kết khế ước với ai?"
"....Quân Vực đại nhân."